Nam ở vùng biên giới của Ly Thiên Giới, Luyện Thiên Tông nam trên một ngọn núi cao chót vót, cả ngọn núi cắm đầy các loại binh khí: trường kiếm, trường đao, trường thương, ... đều có! Hầu hết đều là linh khí hạ phẩm và trung phẩm, nhìn thoáng qua, phải có đến nghìn món!
Trên đỉnh núi là một cái đỉnh đen khổng lồ cao ba mét, dài vài mét, có ba chân chống đỡ, ba chữ "Luyện Thiên Lô" được chạm khắc tinh xảo trên thân đỉnh. Đó chính là Luyện Thiên Tông!
"Tông chủ Luyện Thiên Tông ở đâu?" Diệp Phàm đạp không mà đến, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống Luyện Thiên Tông, quát lớn.
Bên cạnh hắn là Tuyết Vô Cơ và Tiêu Thiên Sách.
Xoẹt xoẹt xoẹt !!!
Trong chớp mắt, vô số đệ tử Luyện Thiên Tông xuất hiện, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn lên Diệp Phàm và hai người bên cạnh.
"Chúng ta đã nói rồi, Luyện Thiên Tông chỉ luyện khí, không tham gia bất kỳ tranh đấu thế lực nào, cũng se không thần phục bất cứ ai. Moi các vị trở về đi!"
Một giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang ra từ đại điện của Luyện Thiên Tông.
"Nếu các người không chịu thần phục, thì hôm nay, e là Luyện Thiên Tông sẽ không còn tồn tại nữa!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Ngay lập tức, các đệ tử Luyện Thiên Tông đồng loạt nắm chặt binh khí, bày ra tư thế chiến đấu!
Vút!
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo vải thô, tóc tai rối bù bước ra từ đại điện.
Hai mắt ông ta sáng quắc, nhìn thẳng vào Diệp Phàm: "Cậu chính là Diệp Pham, cau muốn trở thanh chủ nhan của tang thứ nhat sao?"
“Đúng vậy!" Diệp Phàm đáp.
"Cậu có thể làm chủ nhân tầng thứ nhất, nhưng Luyện Thiên Tông từ khi thành lập đến nay chưa từng thần phục bất kỳ ai. Cậu muốn tiêu diệt Luyện Thiên Tông thì cứ việc, nhưng muốn Luyện Thiên Tông thần phục, tuyệt đối không thể!" Người đàn ông trung niên tóc tai rối bù lạnh lùng nói, cả người toả ra khí chất bất khuất.
"Ông đúng là có khí phách!"
"Nhưng ông có chắc muốn cả Luyện Thiên Tông cùng chết theo ông không?" Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
"Muốn diệt Luyện Thiên Tông thì phải bước qua xác tôi đã !! " Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên, một thanh niên mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng bước ra.
"Lãnh Ngạo, con ra đây làm gì?" Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên, khẽ quát.
'Tông chủ, con cũng là một phần của Luyện Thiên Tông, giờ Luyện Thiên Tông gặp nạn, con sao có thể khoanh tay đứng nhìn!" Thanh niên nói, ánh mắt hướng về phía Diệp Phàm: "Anh muốn Luyện Thiên Tông thần phục anh, vậy thì để tôi thử xem anh lợi hại đến cỡ nào?"
ÂM !!!
Trong nháy mắt, một luồng kiếm ý khủng khiếp từ trên người thanh niên bùng phát. Kiếm ý của y đã đạt đến tầng thứ bảy, trong tay y xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo thấu xương.
Diệp Phàm nhìn thanh kiếm, nhíu mày, ánh mắt không ngừng lóe lên.
"Lãnh Ngạo, Can Tương Kiếm nhận con làm chủ rồi sao?" Người đàn ông trung niên nhìn thanh kiếm trong tay thanh niên, thốt lên.
Đối phương lập tức gật đầu.
"Tốt lắm, Luyện Thiên Tông cuối cùng cũng có người được Can Tương Kiếm nhận làm chủ, mối thù năm xưa, cuối cùng cũng có cơ hội báo rồi!" Người đàn ông trung niên kích động nói.
"Hoa ra Can Tương Kiếm ở đây, còn nhận anh làm chủ sao!" Diệp Phàm nhìn Can Tương Kiếm trong tay thanh niên, kinh ngạc nói.
Trong mười thanh danh kiếm của Long Quốc, hắn đã thấy bảy thanh, chỉ còn Thừa Ảnh, Can Tương, Mạc Tà là chưa thấy, không ngờ lại gặp Can Tương Kiếm ở đây!
"Anh biết Can Tương Kiếm?" Thanh niên nhíu mày, nhìn Diệp Phàm.
"Tôi không chỉ biết Can Tương Kiếm, tôi còn thấy cả bảy thanh thần kiếm khác nữa kìa!" Diệp Phàm mỉm cười.
Sắc mặt thanh niên biến hoa liên tục, y vung Can Tương Kiếm tấn công về phía Diệp Phàm.
ÂM !!!
Một kiếm chém ra, Can Tương Kiếm tỏa sáng xanh rực rỡ, kiếm uy khủng bố bùng nổ, thế như chẻ tre!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!