Liếc nhìn sang Tô Dật, anh đang ngồi ở đó cà lơ phất phơ, miệng còn nhàn nhã ngâm nga bài hát nào đó.
Dù rất bối rối nhưng Lâm Uyển Dung vẫn giả vờ bình tĩnh nói với Tô Dật:
“Một trăm vạn tiền thưởng ngày mai tôi sẽ chuyển qua cho anh như đã hứa…”
Tô Dật không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời:
“Tiền tôi không cần, cứ để nó ở chỗ cô đi, chờ cho công ty làm ăn khấm khá hơn rồi hãy đưa cho tôi cũng không muộn.”
Ngay từ đầu Tô Dật đã không quan tâm gì đến tiền bạc, anh chỉ muốn báo đáp, đương nhiên cũng là vì tóm lấy được Lâm Uyển Dung.
Lâm Uyển Dung cảm động, sau đó ấp úng nói:
“Vậy còn…về chuyện kia…có thể đợi…” Còn chưa nói hết lời, mặt Lâm Uyển Dung đã đỏ.
Tô Dật hỏi lại:
“Chuyện nào?”
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong mặt Lâm Uyển Dung lại càng đỏ hơn, lắp bắp nói:
“Là chuyện anh bảo tôi…”
“Cái nào? Tôi bảo cô làm gì?”
Tô Dật xấu tính lại hỏi tiếp.
Lâm Uyển Dung lúc này mới nhận ra anh đang giả vờ giả vịt.
Nghĩ vậy, cô hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dật, bất mãn nói:
“Anh thật đáng ghét!”
Tuy rằng cáu giận nhưng giọng điệu lại xen chút hờn dỗi, Tô Dật cười sảng khoái, nói:
“Đối với tôi mà nói, điều tuyệt vời nhất trên thế gian này đó là ngủ cùng em, hay gọi tắt là ngủ em!”
*chỗ này đổi xưng hô một xíu cho hợp ngữ cảnh.
Những lời thô tục này từ miệng Tô Dật nói ra không khiến cô thấy phản cảm, ngược lại còn khá buồn cười. Cô nói lại:
“Chuyện này có thể để từ từ được không, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng!”
Tô Dật cười xấu xa, nói với Lâm Uyển Dung:
“Chờ đợi thì tôi không ngại, nhưng phải đợi đến khi nào đây? Tôi có thể chờ được, nhưng trái tim bé bỏng thấp thỏm này của tôi đã khát khao từ lâu lắm rồi.”
Lâm Uyển Dung dở khóc dở cười, lại lườm nguýt anh một cái.
Tô Dật không để bụng, lại hỏi Lâm Uyển Dung:
“Phải rồi, cô nói cái công ty kia tên gì?”
Lâm Uyển Dung trả lời:
“Là Nhã Đại! Tôi đã hẹn với Phó giám đốc Marketing và một vài quản lý cấp cao phía bọn họ ăn cơm tối mai, để xem coi có thể tranh thủ được gì không.”
Nói xong, Lâm Uyển Dung liếc mắt nhìn Tô Dật, hỏi ngược lại:
“Anh hỏi chuyện này làm gì, đừng có nói là muốn đi đàm phán thay tôi đó.”
Tô Dật chỉ cười không nói.
Đêm đó, Tô Dật vẫn tiếp tục ăn vạ ở nhà Lâm Uyển Dung không chịu đi, đương nhiên Lâm Uyển Dung cho rằng anh không có tiền nên cũng không bảo anh đi, chẳng qua điều mà Tô Dật tiếc nuối đó là giấc mộng được ngủ trong khuê phòng Lâm Uyển Dung vẫn chưa thực hiện được.
Lại là một đêm ngủ ở sô pha…
Đây là metruyenhot.vn, vui lòng đọc ở app metruyenhot để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Dung đi làm, Tô Dật đến công ty Nhã Đại, tham quan một lượt các mỹ phẩm trưng bày ở đại sảnh, nắm bắt sơ lược về sản phẩm bên họ.
Tới giờ hẹn, Lâm Uyển Dung một mình một xe đi đến khách sạn.
Để biểu đạt thành ý, Lâm Uyển Dung đặc biệt hẹn ở một trong số ít khách sạn năm sao cao cấp trong thành phố, khách sạn Mạch Long. Giá cả ở đây vô cùng xa xỉ, chi phí bình quân không dưới một vạn nhân dân tệ. Tất nhiên, chất lượng đồ ăn và dịch vụ cũng là hàng đầu.
Không lâu sau khi Lâm Uyển Dung đến, cửa phòng thuê mở ra, một người đàn ông bụng phệ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi lắc lư tiến vào, là Phó giám đốc Marketing công ty Nhã Đại.
Thấy hắn ta đi vào, Lâm Uyển Dung vội vã đứng dậy tiếp đón, lễ phép nói:
“Tưởng tổng, mời vào, sao chỉ có một mình ngài đến vậy?”
Vốn dĩ có mời mấy vị quản lý phòng Marketing cùng đến nữa nhưng không ngờ lại chỉ có một mình Tưởng Tiến.
Tưởng Tiến bắt tay với Lâm Uyển Dung, cười giòn giã nói:
“Có được cơ hội cùng ăn tối với người phụ nữ xinh đẹp như Lâm tiểu thư thật là vinh hạnh cho tôi quá, nếu còn gọi thêm nhiều người đến nữa chẳng phải sẽ quấy nhiễu nhã hứng của đôi ta sao.”
Nói xong Tưởng Tiến lại cười ha hả, một cánh tay còn đặt ở mu bàn tay Lâm Uyển Dung nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác mờ ám này khiến Lâm Uyển Dung rất khó chịu, cô vội vàng rút tay ra, dẫn Tưởng Tiến vào chỗ ngồi.
Hai người ngồi trò chuyện một lúc sau, phục vụ bày rượu và thức ăn lên. Lâm Uyển Dung đích thân rót cho Tưởng Tiến một ly rượu vang đỏ, nâng ly mời nói:
“Tưởng tổng, cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội tối nay, ly rượu này tôi kính ngài, hy vọng ngài có thể cho Hoàn Á chúng tôi một cơ hội.”
Nói xong, hai người cạn ly, Lâm Uyển Dung chỉ nhấp một ngum nhỏ rồi đặt ly rượu xuống, Tưởng Tiến chợt nói:
“Lâm tiểu thư, mới ly đầu tiên thôi mà sao cô chỉ uống có một ngụm vậy, phải cho tôi thấy thành ý của cô chứ.”
Tửu lượng Lâm Uyển Dung chỉ tàm tạm nhưng vì để lôi kéo quan hệ với Tưởng Tiến, cô một hớp uống cạn ly rượu của mình.
Sau khi gắp vài miếng cho có, Lâm Uyển Dung vào thẳng chủ đề:
“Tưởng tổng, công ty Hoàn Á chúng tôi thực sự mong muốn được trở thành nhà phân phối chính thức của quý công ty tại Trung Quốc, ngài có thể xem xét cho chúng tôi một cơ hội được không?”
Nhã Đại là công ty chuyên sản xuất hàng tiêu dùng đẳng cấp thế giới, giá trị thị trường lên đến hàng chục tỷ. Đối với Lâm Uyển Dung, việc có thể trở thành nhà phân phối Trung Quốc của bọn họ không chỉ có thể khiến cho Hoàn Á khởi tử hồi sinh mà còn là con đường để giúp cho Hoàn Á phát triển lâu dài. Vì vậy, cho dù có khó khăn đến đâu Lâm Uyển Dung cũng muốn thử một lần.
Mà Tưởng Tiến lại là người có tiếng nói rất lớn trong vấn đề này.
Tưởng Tiến đặt đũa xuống, nhìn Lâm Uyển Dung cười tủm tỉm, chậm rãi nói:
“Lâm tiểu thư, chúng tôi đã tìm hiểu về công ty Hoàn Á và cả Lâm gia rồi. Thành thật mà nói, việc này tôi cũng khó mà nói được bởi vì bên công ty cô không có kinh nghiệm trên lĩnh vực này.”
Lời của Tưởng Tiến nói làm Lâm Uyển Dung có chút nản lòng.
Chợt hắn ta đổi giọng điệu nói thêm:
“Chẳng qua, nó còn phụ thuộc vào biểu hiện của Lâm tiểu thư đây…”
Trong lòng Lâm Uyển Dung dâng lên cảnh giác.
Tưởng Tiến cười khặc khặc đứng dậy, ôm vác cái bụng phệ của hắn ta, cầm chai rượu vang đỏ đến bên cạnh Lâm Uyển Dung. Chai rượu lần lượt rót đầy ba ly, hắn ta nhìn Lâm Uyển Dung nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!