Trên hai phương diện sự nghiệp và tình yêu, Triệu Tử Lan đều rất thành công. Song điều tiếc nuối duy nhất của bà là dù bà đã kết hôn hơn mười năm nhưng mà mãi vẫn không có con.
Bà cũng từng đi bệnh viện kiểm tra, nhưng lại không khám ra gì cả. Bà cũng không biết mình đã phải uống bao nhiêu thuốc rồi, song vẫn không có tác dụng gì.
Nhìn Tô Dật, Triệu Tử Lan kinh ngạc hỏi:
"Sao, sao cậu biết tôi không có con?"
Tô Dật cười hờ hững, anh giải thích:
"Trung y của chúng tôi chú trọng tứ chẩn (nhìn, nghe, hỏi, sờ). Từ lần đầu tiên gặp Triệu tổng, tôi đã nhìn ra Triệu tổng không có con. Trung y còn có câu: thông thì không đau, đau thì không thông. Chính là do cơ thể Triệu tổng có chỗ bị ứ đọng nên bà muốn có con cũng không được, đồng thời nó cũng khiến cơ thể của Triệu tổng bị phì ra. Tôi đoán rằng Triệu tổng trước kia cũng từng là một mỹ nữ với thân hình thon thả!"
Triệu Tử Lan vô cùng kinh ngạc.
Đúng vậy, mấy năm trước bà cũng là một mỹ nữ với dáng người thon thả, thân hình chữ S. Chỉ là sau này cơ thể bà bắt đầu béo lên, không cách nào giảm béo được.
Dù bà là một nữ cường luôn bôn ba trên thương trường, nhưng lời của Tô Dật vẫn khiến Triệu Tử Lan sống mũi cay cay.
Không có con cái là nỗi khổ riêng ở sâu trong lòng bà. Nhất là khi chồng bà vô cùng thích trẻ con. Bà từng nghĩ đến việc li hôn, chỉ vì muốn thành toàn cho chồng mình.
Nhìn Tô Dật, Triệu Tử Lan khẩn thiết hỏi:
"Cậu Tô, cậu thật sự có thể giúp tôi giải quyết chuyện này sao?"
Khi nói câu này, môi Triệu Tử Lan run lên cầm cập.
Tô Dật cười hờ hững, tự tin nói:
"Yên tâm, đây chỉ là chuyện nhỏ!"
Nói xong, Tô Dật cầm giấy và bút trên bàn họp lên, viết thoăn thoắt một đơn thuốc lên tờ giấy, đưa cho Triệu Tử Lan, nói:
"Bà cứ mua thuốc theo đơn này, uống đủ một tuần. Trong tuần này, Triệu tổng sẽ xuất hiện triệu chứng đau bụng và tiêu chảy. Bà không cần lo, đây đều là hiện tượng bình thường. Một tuần sau dừng uống thuốc là bà có thể có con rồi..."
Triệu Tử Lan như nhặt được báu vật. Bà cẩn thận cất gọn đơn thuốc, rồi nói với Tô Dật:
"Bất kể cuộc làm ăn của chúng ta có tốt hay không, nếu cậu không chê, tôi muốn làm bạn với cậu! Theo lời của đàn ông các cậu, là kiểu bạn tri kỷ đối xử với nhau chân thành! Chuyện sau này, cậu cứ tới tìm tôi!"
Đừng nói chỉ ở Giang Thành, kể cả có so với toàn quốc, số người muốn trở thành bạn của Triệu Tử Lan còn nhiều hơn cả cá trên sông. Nhưng không ngờ Triệu Tử Lan thế mà lại chủ động muốn làm bạn với Tô Dật. Tô Dật đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Bàn với Triệu Tử Lan về hợp đồng làm ăn một lúc, Tô Dật và Lâm Uyển Dung tạm biệt rời đi.
Hai người vừa ra khỏi cửa đã thấy một chiếc xe việt dã màu đen ở cách đó không xa. Chiếc xe tới gần, anh ta nhìn thấy Tô Dật, bèn nói với tên đầu trọc đeo kính râm bên cạnh:
"Cường lão đại, anh mau nhìn xem, chính là cái tên ăn mặc như ăn mày. Nó tên là Tô Dật, anh giúp tôi đánh gãy chân nó, tôi cho anh một trăm nghìn tệ!"
Cường lão đại ở Giang Thành lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, cũng có danh tiếng nhất định. Thuộc hạ, đệ tử của anh ta không ít, anh ta bình thường đều rất tàn nhẫn, người thường đều phải sợ anh vài phần.
Nhìn dáng vẻ của Tô Dật, Cường lão đại tháo kính râm ra, hừ lạnh:
"Tôi nói này Tưởng tổng, tên nhóc này trông như một kẻ đi nhặt đồng nát, sao ông còn có thể tính kế loại người này nữa chứ? Tôi đúng là phục ông rồi. Được rồi, yên tâm đi, mấy ngày nữa tôi sẽ xử nó!"
Trên chiếc Pasat.
Lâm Uyển Dung lái xe, Tô Dật vẫn rung đùi đắc ý, ngâm nga một bài hát. Chuyện lớn xảy ra ở Nhã Đại khi nãy dường như không liên quan tới anh vậy.
Lâm Uyển Dung vốn không biết, trên tờ giấy mà Tô Dật đưa cho Triệu Tử Lan viết cái gì, cô tò mò hỏi:
"Trên tờ giấy mà anh đưa cho Triệu tổng viết gì thế?"
Tô Dật quay đầu sang nhìn Lâm Uyển Dung, anh cười xấu xa, nhả ra hai chữ:
"Thư tình!"
Lâm Uyển Dung thấy anh nói nhăng nói cuội, liền lườm anh một cái, nhưng lại hỏi tiếp:
"Sao anh biết Triệu tổng chưa có con? Anh nhìn ra thật à?"
Lâm Uyển Dung biết Tô Dật y thuật cao siêu, nhưng chỉ dựa vào một lần gặp mặt đã biết được đối phương chưa có con, Lâm Uyển Dung vẫn không tin lắm.
Tô Dật nhìn thấu sự ngờ vực của Lâm Uyển Dung, anh quay đầu nhìn cô, bày ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, nói lớn:
"Tôi nói này Lâm đại tiểu thư, cô đừng quên tôi là bác sĩ, không đúng, tôi là thần y, là đại thần y cao siêu! Sao tôi lại không nhìn ra được?"
Nói xong, Tô Dật lại cười xấu xa hỏi Lâm Uyển Dung:
"Lâm đại tiểu thư, cô có muốn có con không? Hay là tôi giúp cô một chút?"
"Cút!"
Lâm Uyển Dung lại lườm Tô Dật một cái. Dù Tô Dật lại chiếm hời của mình, nhưng trong lòng Lâm Uyển Dung vẫn không hề thấy phản cảm.
Trầm ngâm một lúc, Lâm Uyển Dung đột nhiên nói:
"Tô Dật, tôi thật sự rất cảm ơn anh. nếu không có anh, Hoàn Á có lẽ thật sự sẽ toang mất..."
Tô Dật vừa định trêu cô vài câu nữa, nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc của Lâm Uyển Dung, anh không hé môi thêm nửa lời. Lâm Uyển Dung nói tiếp:
"Có lẽ anh không hiểu được, tại sao Hoàn Á từ đầu đến cuối luôn lỗ vốn, nhưng tôi vẫn luôn ôm chặt lấy Hoàn Á không buông. Thật ra khi Lâm gia vừa mới bắt đầu làm ăn, Công ty Hoàn Á đã tồn tại rồi. Khi đó, việc làm ăn vô cùng tốt đẹp. Rất nhiều cuộc làm ăn sau này của Lâm gia đều là dựa vào Hoàn Á mà phát triển. Khi đó tổng giám đốc của Hoàn Á chính là cha tôi. Nhưng sau này, do quan hệ thị trường, Hoàn Á càng ngày càng đi xuống. Mấy người trong nhà tôi đổ hết trách nhiệm lên đầu cha tôi. Họ ép cha tôi bán công ty đi, cha tôi đương nhiên không đồng ý. Nhưng như vậy lâu dần, điều đó khiến ông uất ức thành bệnh, rời khỏi thế gian. Trước lúc lâm chung, ông ấy chỉ hi vọng tôi có thể vực dậy Hoàn Á..."
Nói tới đây, mặt Lâm Uyển Dung phảng phất chút bi thương.
"Vì vậy, sau khi tốt nghiệp, tôi tới Hoàn Á. Tôi không chỉ muốn vực dậy Hoàn Á, tôi còn muốn khiến nó phát triển lớn mạnh. Tôi muốn hoàn thành di nguyện của cha..."
Lời của Lâm Uyển Dung khiến gương mặt Tô Dật cũng nghiêm túc thêm một chút. Anh nhìn Lâm Uyển Dung, kiên định nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!