Một người phụ nữ gợi cảm và một ông cụ uy nghiêm.
Người phụ nữ khẽ gật đầu mỉm cười với Tô Dật, lịch sự khách sáo.
Sau đó quay đầu lại tiếp tục trò chuyện, không nhìn Tô Dật nữa.
Chủ tiệm thuốc và ông cụ trò chuyện một lúc, dường như có chuyện gì đó rất thần bí, đứng lên ra phía sau.
Không lâu sau, lấy ra một chiếc hộp gấm hình vuông, đi đến trước mặt ông cụ.
Nói với vẻ cực kì cung kính: “Ông Tân, tôi không phụ sự nhờ vả của ông, sâm núi lâu đời hoang dại mà ông muốn tìm, đã tìm được rồi!”
Nói rồi, ông chủ mở chiếc hộp ra, bên trong là một gốc sâm núi lâu năm, màu nâu sẫm, bước đầu có hình người, rễ mọc chằng chịt, khoảng chừng sáu mươi centimet.
Trong lòng Tô Dật kinh ngạc, hình dáng và kích cỡ của gốc sâm núi này, e rằng cũng hơn trăm năm, quả thật là báu vật hiếm có trên đời!
Gương mặt ông Tân tràn ngập vẻ vui mừng, cầm kính lúp kiểm tra tới lui, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Ông cụ cũng không lên tiếng, dùng kính lúp xem xét tỉ mỉ, tấm tắc lấy làm lạ: “Hiếm có, hiếm có, quả thật là đồ tốt hiếm có!”
“Ông cụ, ông xem gốc sâm núi này, vừa mảnh vừa dài, là dáng vẻ của sâm lâu năm, nhìn kỹ hình dáng kia, đã thành hình người rồi, e rằng qua thêm mấy chục năm nữa, sâm già kia sẽ thành tinh mất! Nếu ông thích gốc sâm lâu năm này, tôi sẽ phối cho ông vài loại dược liệu tốt khác, đảm bảo ông dùng hết sẽ càng già càng dẻo dai, chữa khỏi trăm bệnh!”
Nói xong chủ tiệm tự mình bật cười, nghĩ đến sắp kiếm được một khoản tiền lớn, không khỏi vô cùng mừng rỡ.
Ngắm nghía một lúc lâu, ông Tân đặt kính lúp xuống, ngẩng gương mặt hằn nếp nhăn lên: “Tiểu Chu, ông già đây tin tưởng cậu, cậu ra giá đi.”
Ông chủ Chu cười hì hì, vỗ ngực đảm bảo với ông Tân: “Ông cụ, gốc sâm già này của bạn tôi, tôi là người bán hộ, nếu là đồ của tôi đương nhiên bao nhiêu cũng được, cứ coi như tôi hiếu thảo với ông cụ, bạn tôi nói, nhân sâm này không dưới bảy triệu, nhưng mà, đó là với người ngoài, hai chúng ta qua lại biết bao năm rồi, như vậy đi, sáu triệu rưỡi, ông cứ cầm lấy!”
Ông cụ gật đầu, ra hiệu với người phụ nữ.
Người phụ nữ hiểu ý, gương mặt vẫn nở nụ cười như cũ: “Chúng tôi để đồ ở đây, sẽ trả tiền cho anh sau.”
Người phụ nữ xinh đẹp vừa định duỗi tay cầm lấy hộp gấm đựng sâm núi, thoáng chốc, bàn tay trắng nõn tinh tế của cô ta bị người ta nắm lấy.
Người phụ nữ giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Dật đang mỉm cười nhìn cô ta.
Bị người xa lạ nắm tay, người phụ nữ không khỏi đỏ mặt, vội vã rút tay ra, có vẻ trách cứ: “Anh làm gì vậy?”
Tuy trách cứ, nhưng giọng điệu lại vô cùng mềm mại, khiến người ta nghe qua không hề cảm thấy vẻ tức giận.
Ông chủ Chu lập tức sốt ruột, liếc Tô Dật, khiển trách: “Cậu là ai, ai cho cậu vào đây!”
Ông chủ Chu hét gọi bảo vệ trước cửa: “Hai kẻ chó má mù mắt, ai cho tên ăn mày này vào hả?! Còn không mau đuổi ra ngoài!”
Bảo vệ vừa nghe ông chủ lên tiếng làm sao dám không nghe theo, cầm dùi cui chạy như bay về phía Tô Dật, muốn đuổi Tô Dật ra ngoài.
Tô Dật khẽ mỉm cười, vẫn là dáng vẻ bất cần đời như cũ, lười biếng ngáp một cái: “Ông chủ Chu, ông gấp gì chứ, tốt xấu gì ông cũng là ông chủ của một tiệm thuốc lớn, tôi vào tiệm của ông chính là khách của ông, sao ông có thể đuổi khách ra ngoài, chuyện này chẳng lịch sự chút nào!”
Ông chủ Chu sợ tên ăn mày Tô Dật này phá hoại chuyện làm ăn lớn mấy triệu bạc của mình, liên tục xua tay: “Mau cút đi, tôi không rảnh để ý tên ăn mày như cậu!”
Tô Dật cười lạnh, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm ông chủ Chu, nghiêm nghị lên tiếng: “Không rảnh để ý tôi. Tôi thấy ông sợ tôi vạch trần gốc sâm núi của ông là giả thì có?!”
Tô Dật vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhất là ông Tân và người phụ nữ xinh đẹp kia, hai người nhìn Tô Dật với vẻ khó hiểu.
Ông chủ Chu biến sắc, ông ta chỉ vào bảo vệ, phẫn nộ quát:
“Mẹ nó còn đợi cái gì nữa, mau đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!”
Nói rồi, lại thấp giọng khép nép lên tiếng với ông Tân: “Ông cụ Tân, chúng ta đừng nghe cậu ta ăn nói lung tung. Ông xem dáng vẻ cậu ta thế kia, không phải bị điên, thì cũng là kẻ ăn mày...”
Lúc nói chuyện, hai người bảo vệ đã đi đến trước mặt Tô Dật. Lần lượt nắm cánh tay Tô Dật, muốn lôi anh ra ngoài. Tô Dật không nhúc nhích, vẫn mỉm cười nhìn ông cụ Tân và người phụ nữ xinh đẹp như cũ.
Mặt ông cụ Tân không cảm xúc giơ tay, nói với hai bảo vệ:
“Thả cậu ấy ra, để cậu ấy nói hết!”
Ông chủ Chu càng sốt ruột hơn, ông ta vội vàng nói với ông cụ Tân:
“Ông cụ xem, chúng ta nghe một kẻ tâm thần nói năng lung tung, chẳng phải lãng phí thời gian sao...”
Ông cụ Tân ngẩng đầu, nhìn ông chủ Chu với vẻ bất mãn.
Chỉ một ánh mắt, ông chủ Chu đã câm như hến, không dám nói thêm. Ông ta phất tay với bảo vệ. Bấy giờ hai bảo vệ mới thả Tô Dật ra.
Nhìn Tô Dật, ông chủ Chu phẫn nộ nói:
“Con mắt nào của cậu nhìn ra gốc sâm núi này là giả? Tôi cho cậu biết, hôm nay cậu mà nói không rõ ràng, thì đừng hòng rời khỏi chỗ này!”
Người phụ nữ xinh đẹp ngược lại rất dịu dàng, nhìn Tô Dật nói:
“Thưa anh, anh nói nhân sâm này là giả, có chứng cứ không?”
Tô Dật nhìn thoáng qua gốc nhân sâm thêm lần nữa, tự tin lên tiếng:
“Thực ra cũng không thể nói là nhân sâm giả, có điều nhân sâm này, chỉ là hàng ẩn mà thôi...”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!