Lâm Tử Di nghiêng mặt hỏi chị gái với vẻ kinh ngạc:
“Chị, anh ấy thật sự là anh rể của em sao?”
Lâm Uyển Dung tức đến mức cau mày, liên tục lắc đầu:
“Anh rể gì chứ, đừng nghe anh ấy nói lung tung. Anh ấy là bác sĩ chị mời đến...”
Vừa nghe không phải, Lâm Tử Di nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu:
“Em nói mà chị không thể tìm người bạn trai như vậy được, sao anh ấy có thể xứng với chị...”
“Lâm Tử Di, vừa rồi là anh cứu em đấy. Em không giúp anh nói vài câu tốt đẹp trước mặt chị em thì cũng thôi đi, sao còn hất nước lạnh vào anh nữa?”
Tô Dật bất mãn lẩm bẩm.
Lâm Tử Di nghịch ngợm bĩu môi, nhìn chị gái, đắc ý nói:
“Đương nhiên là không xứng rồi! Anh rể tương lai của em, trừ việc cao lớn oai phong đẹp trai ra, còn phải dịu dàng chu đáo. Đương nhiên, nhất định phải nhiều tiền. Còn phải bảo vệ chị em, chiều chuộng chị em. Sao có thể lôi thôi như anh được...”
Nói rồi, bĩu môi với Tô Dật.
Thực ra đây không chỉ là suy nghĩ của Lâm Tử Di, hễ là những người bạn thân thiết với Lâm Uyển Dung, đều cảm thấy người phụ nữ có tài có sắc như Lâm Uyển Dung, bạn trai tương lai, tuyệt đối phải như hoàng tử cưỡi ngựa trắng, giàu có nhiều tiền chỉ là một trong những điều kiện cần phải có của bạn trai cô.
Tô Dật không phục, lập tức nói:
“Đương nhiên anh sẽ bảo vệ chị em, ngay cả em vợ như em anh cũng sẽ bảo vệ...”
Nhìn hai người đấu võ mồm, Lâm Uyển Dung lập tức cắt ngang hai người nói:
“Được rồi, đừng nói nữa. Tử Di, em mau trở lại trường học, những chuyện khác không cần em lo. Nam sinh kia, chị sẽ tìm người nói chuyện với cậu ta. Về phần em, mau đi sắc thuốc, bọn chị đến nhà ông nội...”
Nghe lời nói của Lâm Uyển Dung, Tô Dật và Lâm Tử Di nhìn nhau, cũng không dám nói thêm nữa, làm việc như lời cô dặn.
Trên đường đến biệt thự nhà họ Lâm.
Tô Dật nhìn Lâm Uyển Dung cau chặt mày, không nói tiếng nào. Không nhịn được hỏi:
“Hôm nay những gì em gái cô đã nói, hạng mục mỹ phẩm gì đó của công ty cô, không được thuận lợi lắm, là chuyện gì vậy?”
Lâm Uyển Dung cũng đang buồn bực vì chuyện này. Nghe Tô Dật nói như thế, bèn đáp:
“Thực ra đó không chỉ là chuyện của công ty chúng tôi, còn là chuyện của nhà họ Lâm. Vốn dĩ tập đoàn Lâm thị, muốn làm đại lý của mỹ phẩm Nhã Đại khu vực Hoa Hạ, chuyện này vốn do anh họ Lâm Húc Đông của tôi phụ trách, nhưng đối phương điều tra tập đoàn Lâm thị, cảm thấy chúng tôi không đủ kinh nghiệm về phương diện này. Không đàm phán với chúng tôi. Vì chuyện này mà ông nội tôi tức giận, Lâm Húc Đông đã giới thiệu tôi cho ông nội, bảo tôi phụ trách thúc đẩy hạng mục này...”
Tô Dật vừa nghe, đã hiểu ra ngay. Lâm Húc Đông biết hạng mục này khó khăn chồng chất, bản thân không nắm chắc, cố ý đẩy Lâm Uyển Dung lên. Làm như vậy, anh ta có thể trốn tránh trách nhiệm, còn để Lâm Uyển Dung gánh tội thay.
Nói rồi, Lâm Uyển Dung không khỏi thở dài. Hỏi ngược lại một câu:
“Anh hỏi mấy chuyện này làm gì?”
Tô Dật nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, đáp ngay:
“Đương nhiên là muốn giúp cô rồi...”
Trong lòng Lâm Uyển Dung nghĩ, nhất định Tô Dật không giúp được gì. Nhưng lời nói của Tô Dật, vẫn khiến trái tim cô ấm áp. Nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng do một mình cô gánh vác. Người ngoài luôn cảm thấy cô là người phụ nữ mạnh mẽ không biết mệt mỏi, nhưng trên thực tế, cô cũng luôn mong chờ, có thể có một người, che mưa chắn gió cho cô.
Đương nhiên, người đó không thể giống Tô Dật, là kiểu lôi thôi lếch thếch được!
“Bỏ đi, anh không giúp được đâu, có điều vẫn phải cám ơn anh!”
Tô Dật nhún vai, cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc chuyện này.
Không lâu sau, hai người đã đến nhà họ Lâm.
Trong biệt thự nhà họ Lâm, vẫn là tiếng người ồn ào. Cho người ta cảm giác, không phải có người bệnh nặng, ngược lại náo nhiệt như một bữa tiệc.
Từ hôm qua sau khi Tô Dật điều trị cho Lâm lão giả tử, bệnh tình của Lâm lão gia tử đã ổn định hơn rất nhiều. Nhưng người nhà họ Lâm, lại không cho rằng đây là công của Tô Dật. Ngược lại cảm thấy vì Hoắc Anh Lợi dùng thuốc kịp lúc, mới khiến bệnh tình của Lâm lão gia tử ổn định.
Lúc Lâm Uyển Dung và Tô Dật đến phòng bệnh, ánh mắt đám người kia nhìn hai người vẫn khinh bỉ như cũ. Thậm chí chẳng ai lên tiếng chào hỏi.
Hai người cũng không thèm để ý. Tô Dật bắt mạch cho Lâm lão gia tử. Lâm Uyển Dung sốt ruột hỏi Tô Dật:
“Ông nội sao rồi?”
Tô Dật không trả lời Lâm Uyển Dung. Anh quan sát Lâm lão gia tử trước, lại đi vòng qua bên giường của Lâm lão gia tử, cuối cùng mới như bừng tỉnh hiểu ra lên tiếng:
“Tôi nói mà sao bệnh này cứ phát tác lặp đi lặp lại, thì ra là do nguyên nhân kia...”
Tô Dật tự mình lẩm bẩm, tuy mọi người không hiểu. Nhưng đều khịt mũi coi thường, gương mặt đầy vẻ châm chọc. Không ai tin anh, thật sự có thể trị khỏi cho Lâm lão gia tử.
Nhất là Hoắc Anh Lợi, nghe Tô Dật nói như thế, lập tức tiếp lời:
“Anh đừng giả thần giả quỷ nữa được không? Hôm qua cũng không biết anh đã cho Lâm lão gia tử uống thứ gì, khiến tối qua bệnh nhân đột nhiên sốt cao. Nếu không phải dùng thuốc kịp lúc, nhất định bệnh nhân đã xảy ra chuyện lớn!”
Tình huống lên cơn sốt, Tô Dật đã dự đoán từ sớm. Đó chỉ là phản ứng bình thường sau khi uống thuốc thôi.
“Tôi đã nói từ sớm, trung y là thuật tà ma, toàn bộ đều là chiêu trò lừa gạt!”
Hoắc Anh Lợi bất mãn bổ sung một câu.
Tô Dật không giận mà cười, nhìn Hoắc Anh Lợi hỏi:
“Quỷ nước ngoài giả mạo kia, nếu hôm nay tôi chữa khỏi cho Lâm lão gia tử thì sao?”
Hoắc Anh Lợi liên tục lắc đầu nói:
“Không thể nào! Nếu anh có thể chữa khỏi, anh muốn sao cũng được! Nhưng nếu anh không chữa được thì sao?”
Tô Dật cười hì hì:
“Nếu tôi không chữa khỏi, chẳng những dập đầu nhận lỗi với cậu, còn đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện ở đây nữa! Nhưng nếu tôi chữa khỏi, cậu phải thừa nhận trước mặt mọi người, trung y là tổ tiên của cậu! Mà cậu tội nghiệt nặng nề, ức hiếp phản bội tổ tiên, biết tra cứu sách vở nhưng lại quên tổ tiên mình!”
Hoắc Anh Lợi quá tự tin. Với kiến thức y khoa mà cậu ta đã học, cậu ta tin rằng Tô Dật không thể chữa khỏi cho Lâm lão gia tử, càng đừng nói đến chữa hết trong hôm nay.
“Được, tôi đồng ý!”
Thấy Hoắc Anh Lợi đồng ý, Tô Dật lại nhìn thoáng qua Lâm Húc Đông. Vẻ mặt Lâm Húc Đông vẫn khinh thường như cũ, bây giờ những gì anh ta nghĩ trong đầu, chính là sau khi anh ta tiếp quản nhà họ Lâm, sẽ oai phong như thế nào.
Tô Dật lạnh lùng nói:
“Còn anh nữa, cậu cả Lâm, đừng quên, nếu tôi chữa khỏi cho ông nội của anh, anh phải dập đầu nhận sai với Lâm Uyển Dung!”
Lâm Húc Đông cười lạnh, anh ta hoàn toàn không thèm để ý mấy lời nhảm nhí của Tô Dật. Trong mắt anh ta, Tô Dật chỉ là tên ăn mày đầu đường, nói chuyện với anh, là làm mất thân phận cao quý của người quản lý nhà họ Lâm tương lai như anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!