Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Y Độc Phi - Phượng Vũ Hành (FULL)

Phượng Cẩn Nguyên cũng biết, Trầm thị tiến cung, bất kể thế nào Phượng gia cũng phải biểu hiện thái độ.

Vân phi nhìn như thánh ân đã chết, nhưng nếu trong lòng Hoàng thượng không có nàng, sao có thể yêu thương con trai nàng sinh ra như vậy.

“Thôi.” Hắn vung tay lên, như đang đuổi những người đang phiền não bên người, “Nếu ác phụ kia có thể còn sống mà ra khỏi cung, thì đưa đến Minh Nguyệt am ngoài thành.”

Phượng Trầm Ngư tuyệt vọng, nhắm mắt lại, tiếng ngọc vỡ trong đầu vang lên.

Phượng gia muốn buông tha nàng sao?

'Trong Đồng Sinh hiên, Phượng Vũ Hành an bài Thanh Ngọc đi theo Trương công công cùng kiểm tra sổ sách, cũng để hai người hắn mang khế đất đến xem Kỳ Bảo Trai. Hiện tại chưởng quầy kia chắc chắn không thể dùng, những thứ trong điếm đã bị Trầm thị đổi không còn mấy thứ đáng giá, nàng dứt khoát để Kỳ Bảo Trai đóng cửa không kinh doanh giống Bách Thảo đường, chờ nàng sắp xếp ổn thỏa tình hình mới cân nhắc xử lý.

Mà nàng, lại dẫn theo Hoàng Tuyền ra phủ, mục đích là đến một cái thôn ngoài thành.

Lúc trước nàng đáp ứng lão đầu nhi mua nhân sâm giả kia, tự thân đến chẩn bệnh, đã nói rồi thì nên thực hiện. 

Địa chỉ do Hoàng Tuyên nhớ, lúc các nàng đến đó, trong thôn có một hộ đang gả nữ nhi. Trên con lừa nhỏ là một cô nương đầu đội khăn voan hồng, đi bên cạnh là hỉ bà, trên vai tân nương tử là một túi đồ, nghĩ chắc là quần áo tùy thân. Thê lương chán nản, không có nửa điểm không khí vui mừng. Có mấy thôn dân thân thiết đi theo một mạch đến cửa thôn, nhưng cũng là lắc đầu cảm thán.

Phượng Vũ Hành để xe ngựa dừng lại một bên nhường đường cho con lừa kia, đối thoại của thôn dân vây xem cũng bay đến tai: “Một cô nương đang êm đẹp lại phải gả cho một tên ngốc, đúng là đáng tiếc.”

“Lão Trần gia này cũng không có cách nào, bệnh mẫu thân Kiều nhi đã thành như vậy, trong nhà đang có một khoản nợ, nếu nàng không gả cho tên ngốc kia thì không có tiền cho mẫu thân nàng xem bệnh.”

“Không phải lần trước có nhân sâm giữ mạng rồi sao? Sao không thấy chuyển biến tốt?”

“Nhân sâm chỉ cầm hơi, đơn thuốc kê không chỉ có nhâm sâm. Không dậy nổi để uống thuốc, lại không có tiền mời đại phu, ta thấy, nhân sâm kia cũng dùng rồi, khẩu khí của mẫu thân Kiều nhi cũng nên nuốt xuống.”

Phượng Vũ hành suy nghĩ lão Trần gia mà thôn dân nói tám phần chính là gia đình nàng muốn tìm, nhanh chóng để xa phu tiếp tục đi về phía trước.

Xe ngựa chạy vào trong thôn, rẽ bảy, tám lần, cuối cùng dừng ở một góc hẻo lánh sáng sủa.  

Hoàng Tuyền giúp Phượng Vũ Hành xuống xe, chỉ thấy cái mà người ta gọi là hộ kỳ thật chỉ là nhà cỏ tranh, bốn phía rõ ràng để lộ ra ngoài, ở cửa có một cái mành bằng vải bố để làm cánh cửa.Cảnh tượng như vậy không khỏi làm nàng nghĩ tới chỗ nguyên chủ ở ba năm trong Tây Bình thôn, tâm cảm thán không thôi.

Hoàng Tuyền dẫn đầu vén mành lên, trong không gian không lớn có một đôi lão phu thê, một ngồi một nằm, người ngồi đúng là lão đầu nhi ở Bách Thảo đường ngày ấy.

Lão đầu nhi thấy có người đến, đầu tiên sửng sốt, lập tức phát hiện hóa ra là Phượng Vũ Hành, trong lúc nhất thời kinh ngạc không biết nên nói gì.

Bệnh của lão thái thái không nhẹ, ngọ nguậy nửa ngày cũng không thể ngồi dậy, nhưng miệng luôn không ngừng hỏi: “Có phải Kiều nhi đã về rồi hay không?”

Mũi Trần lão nhân đau xót, xoay người sang chỗ khác tùy tiện lau mặt, lúc này mới nói với Phượng Vũ Hành: “Tiểu thư, sao ngài đến đây.”

“Lần trước đáp ứng tự mình chẩn bệnh cho đại nương, ta nói cũng không nuốt lời.” Nàng nhẹ cười đi đến bên chiếc giường bằng rơm, rồi ngồi xuống cạnh lão thái thái: “Đại nương mang tay lại đây, để ta xem.”

Trần lão nhân nhìn một thân Phượng Vũ Hành mặc y phục màu xanh nước sạch sẽ, ngồi trên mặt giường rơm bẩn thỉu của nhà mình, vừa xấu hổ vừa cảm động. Hắn chưa bao giờ ôm hy vọng Phượng Vũ Hành tự mình đến, người ta không lấy tiền mà cho một cây nhân sâm đã là đại ân, thiên kim đại tiểu thư như vậy sao có thể đến chỗ dân thường thấp kém như bọn họ.

Nhưng Phượng Vũ Hành thật sự đã đến rồi.

Hắn nhanh chóng nói với bạn già nhà mình: “Đây là vị ân nhân kia đã cho chúng ta nhân sâm! Là chủ nhân của Bách Thảo đường trong kinh thành!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận