Do Hàn thị ngất đi, toàn bộ người trong viện đều hỗn loạn, Phượng Phấn Đại đã biết mình gây họa, nhưng không muốn tiến lên xem bệnh tình mẫu thân nàng như thế nào, dứt khoát quay đầu chạy ra ngoài.
Mà bên phía Tùng viên, Phượng Cẩn Nguyên ngẩn người đối diện với Thẩm Vạn Lương mang theo ba trăm vạn lượng ngân phiếu.
Ba trăm vạn, hắn rất muốn ba trăm vạn này. Trước mắt tiền đã dùng nhiều nơi, Phượng phủ cũng khá tốt, nhưng bên Tam hoàng tử không thể không tỏ ra chút thực lực. Nhưng tiền Thẩm gia đưa tới, chắc chắn sẽ có điều kiện.
“Tỷ phu.” Thẩm Vạn Lương tận tình khuyên bảo, “Tỷ tỷ của ta tật xấu không ít, Thẩm gia chúng ta đều biết, nhưng cho dù ngài không niệm tình vợ chồng nhiều năm, cũng phải nghĩ cho Trầm Ngư!”
“Trầm Ngư vĩnh viễn là chính nữ Phượng gia.” Phượng Cẩn Nguyên rất kiên quyết về điểm này.
Thẩm Vạn Lương lại lắc đầu, nói: “Tỷ phu không phải là không biết vị nhị tiểu thư Phượng gia kia lợi hại bao. nhiêu, Trầm Ngư đoạt vị trí chính nữ của nàng, nàng sắp xếp chỉ để trở về trả thù. Thấy nàng thủ đoạn tàn nhãn, chỉ sợ sẽ ăn tươi Trầm Ngư ngay cả xương cốt cũng không tha. Huống chỉ, ngôi vua để dành kia, cửu hoàng tử vốn không có hi vọng, nếu Phượng gia nhất định chỉ có thể bảo vệ một đứa con gái... Vẫn nên bảo vệ Trầm Ngư cho tốt.”
Sắc mặt Phượng Cẩn Nguyên trầm xuống, “Đây là ngươi đang nhúng tay vào chuyện nhà của Phượng gia?”
“Tiểu đệ không dám.” Thẩm Vạn Lương nhanh chóng khom người, “Tiểu đệ chỉ vì lo lắng cho tỷ phu. Đứa trẻ Trầm Ngư đã trở nên xinh đẹp như vậy, năm đó lại có lời nói của Tử Dương đạo nhân, tỷ phu vạn lần không thể buông tha cho nàng!”
Phượng Cẩn Nguyên bị hắn nói đến khó chịu, nhưng thực tế trong lòng hắn cũng cùng suy nghĩ với Thẩm Vạn Lương. Trước mắt Phượng Vũ Hành đang có khí thế, cửu hoàng tử kia rốt cuộc cũng không có được ngôi vị cửu ngũ, cho dù nàng có chỗ dựa là Ngự vương, Thuần vương, hơn nữa lại có Văn Tuyên vương phủ thì sao? Một ngày kia Thánh thượng băng hà, tân đế lại há có thể dung túng cho cửu hoàng tử tiếp tục làm bậy?
Hắn nhận ngân phiếu đút vào tay áo, nói với Thẩm Vạn Lương: “Việc này ta đã có tính toán, ngươi cứ trở về trước đi.”
Thẩm Vạn Lương vừa thấy Phượng Cẩn Nguyên nhận lấy ngân phiếu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khẳng định lấy tiên là được rồi. Hắn cũng là người thông minh, tuyệt đối không làm những việc ám sát như trước, nếu Phượng Cẩn Nguyên có lời này, vậy thì trở về chờ đợi, chắc không bao lâu nữa, tỷ tỷ của hắn cũng nên hồi phủ.
Sau khi Thẩm Vạn Lương rời đi, ám vệ lại hiện thân †rước mặt Phượng Cẩn Nguyên, Phượng Cẩn Nguyên hỏi hắn: “Bên Phổ độ am vẫn yên tĩnh?”
Ám vệ đáp: “Sau khi gặp người Thẩm gia một lần, đại phu nhân đã không khóc nháo nữa, ban ngày còn có thể đi theo đám ni cô cùng làm chút việc.“Phượng Cẩn Nguyên gật đầu: “Xem ra đệ ia của nàng đến là có chủ ý bảo mệnh cho nàng. Thôi, ngươi lui xuống trước đi”
Ám vệ lắc mình đã không còn thấy nữa.
Phượng Cẩn Nguyên cân nhắc trở lại bên Hàn thị, nhưng sau khi ra khỏi Tùng viên, bước chân không khống chế được đến Như Ý viện. Rốt cuộc Kim Trân còn trẻ, như một sợi dây lôi kéo Phượng Cẩn Nguyên, làm cho hắn muốn ngừng mà không được.
Khi hắn đến Như Ý viện, Kim Trân vừa nhận được tin Hàn thị bị Phấn Đại làm tức giận đến ngất đi, trước mắt thấy Phượng Cẩn Nguyên trông không giống như biết chuyện gì, thì biết hắn nhất định còn chưa nghe nói. Nhanh chóng dặn nha đầu canh cửa: “Lát nữa mặc kệ ai tới, mặc kệ chuyện gì, cũng không được quấy rầy lão gia. Nếu có người khóc nháo, dứt khoát lôi ra ngoài cho ta, lôi đi rất xa.”
Nha đầu gật đầu đáp ứng, âm thanh của Phượng Cẩn Nguyên cũng vang lên: “Hơn nửa đêm rồi, sao nàng còn chưa ngủ?”
Kim Trân nhanh chóng thay đổi khuôn mặt cười, âm thanh mềm mại trả lời hắn: “Nếu thiếp thân đã ngủ, thì không có người chờ lão gia nữa.” Vừa nói vừa ôm lấy thắt lưng của Phượng Cẩn Nguyên, đưa người vào phòng.
Chỉ là hôm nay Phượng Cẩn Nguyên không chuyên tâm, Kim Trân tự nhận bản thân có bản lĩnh, lại vẫn không thể bắt chuyện được với Phượng Cẩn Nguyên.
Nàng dứt khoát ngồi dậy, vừa bóp chân cho Phượng Cẩn Nguyên vừa hỏi hắn: “Có phải lão gia đang có tâm sự hay không?”
Phượng Cẩn Nguyên cân nhắc một lát, nắm lấy cổ tay của Kim Trân, nhìn cánh tay có một vết sẹo lớn, hỏi: “Sao lại có cái này?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!