Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, “Nàng có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, nàng yên tâm, ngày sau ta sẽ không bạc đãi nàng. Tương lai nàng cũng nên vì Phượng gia ta khai chi tán diệp, sinh một trai một gái, chắc chắn ta sẽ đối xử tốt với chúng."Kim Trân vừa nghe lời này, thì bên trong có một trận buồn nôn trào lên. Nàng quay đầu đi chỗ khác ra vẻ thẹn thùng, cuối cùng là đã cưỡng chế cảm giác buồn nôn kia lại.
“Ngủ đi.” Phượng Cẩn Nguyên kéo nàng vào chăn, hai người ôm tâm sự đi ngủ.
Chỉ là Kim Trân làm sao ngủ được, Phượng Cẩn Nguyên truyền đến tin tức kia chỉ sợ Thẩm thị muốn xoay người, đây cũng không phải chuyện tốt.
Sáng sớm ngày tiếp theo, còn chưa chờ Phượng Vũ Hành đi thỉnh an lão thái thái, Kim Trân đã vội vàng tìm đến. Phượng Vũ Hành vừa thấy như vậy, phỏng chừng bản thân cũng không đến Thư Nhã viên được, nên nói với Diêu thị để nàng cáo lỗi với lão thái thái, sau đó dẫn Kim Trân trở về phòng.
“Nhị tiểu thư.” Kim Thân thực sự sốt ruột, “Lần trước thiếp thân nói chuyện với nhị tiểu thư, nhị tiểu thư có thể quyết định chưa?”
Phượng Vũ Hành nhíu mày, “Ta nói rồi, đó là một sinh mệnh, mặc dù ta biết y thuật, nhưng là vì cứu người, mà không phải là giết người.”
“Đứa trẻ này chưa coi như là một cá thể.” Kim Trân vội vã giải thích, “Là ta tự nguyện, có thể coi là tội nghiệt thì cũng là tự ta tạo nghiệt, không tính lên đầu nhị tiểu thư.” Nàng lại nghĩ, dứt khoát nói: “Nhị tiểu thư chỉ cần cho loại bỏ cái thai này cho ta, ta... ta biếu nhị tiểu thư một phần đại lễ.
“Hả?” Phượng Vũ Hành cảm thấy kỳ lạ, nhưng lập †ức nghĩ đến đêm qua Ban Tẩu nói với nàng có người Thẩm gia vào Phượng phủ, lại nói chuyện với Phượng Cẩn Nguyên một hồi, trong lòng nàng đã có tính toán, tám phần là có liên quan đến Thẩm thị, Kim Trân hẳn đã biết chút gì đó. “Ngươi cứ trở về đi, ta còn muốn suy nghĩ thêm.”
“Nhị tiểu thư.” Kim Trân bất đắc dĩ nói: “Nhị tiểu thư phải nhanh một chút!” Vừa nói vừa vỗ bụng mình, “Nếu để lâu... chỉ sợ không giấu được.”
Phượng Vũ Hành gật đầu, rồi đuổi Kim Trân đi.
Cái thai đã hơn hai tháng, không có nhiều thời gian để nàng do dự. Bằng không chờ đến ba tháng đã bắt đầu lộ bụng, chỉ sợ giấu cũng không thể giấu được. Huống chỉ sau ba tháng mà lại cùng dược vật loại bỏ, nguy hiểm cũng lớn hơn.
Nàng bất đắc dĩ “ai” một tiếng, giúp Kim Trân nạo thai xem ra nhất định phải làm, dù sao chuyện của Kim 'Trân một khi bị ộ, đối với nàng mà nói cũng không có lợi gì. Chỉ là hiện tại thiếu một cơ hội, đứa nhỏ này không thể bỏ đi không công, lại không biết đại lễ theo như lời Kim Trân là gì.
“Ban Tẩu." Nàng gọi một tiếng, Ban Tẩu lập tức xuất hiện. Vài lần Phượng Vũ Hành đều muốn hỏi bình thường Ban Tẩu hắn rốt cuộc ẩn thân nơi nào và ngủ chỗ nào, đồng ý là ám vệ không muốn lộ diện, nên cũng ngừng. “Ngươi đi chùa Phổ Độ đi, xem bên Thẩm thị có động tĩnh gì không.”
Ban Tẩu gật đầu, hỏi câu: “Bây giờ?”
“Đúng, bây giờ.”
“Vậy chủ tử ngài cũng không nên ra phủ.”
Phượng Vũ Hành xoa trán, “Đã biết.”
Ban Tẩu biến mất không thấy nữa, nàng nhìn trái phải một lát, chắc chắn Ban Tẩu đã đi xa, nên mới gọi 'Vong Xuyên đến, “Nhanh đi, đổi y phục bình thường, chúng ta đến Định An vương phủ xem một chút.”
Vong Xuyên bĩu môi, “Vừa rồi là ai đáp ứng Ban Tẩu không ra khỏi phủ?”
“Không có chuyện gì đâu!” Phượng Vũ Hành vỗ bả vai Vong Xuyên, “Chúng ta lại không ra khỏi kinh thành, ban ngày ban mặt sao có thể có nguy hiểm.”
Vong Xuyên ngẫm lại cũng đúng, trong kinh thành nơi nơi đều có người của cửu hoàng tử, bên Định An vương phủ lại có trạm gác ngầm, một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nàng có thể tùy lúc gọi người đến bảo vệ Phượng Vũ Hành. Vì thế cũng đáp ứng, về phòng thay y phục, đi theo Phượng Vũ Hành ra khỏi Phượng phủ.
Cho đến khi đi trên đường cái ở kinh thành, Phượng Vũ Hành mới biết được chuyện Định An vương phủ bị đốt cháy có ảnh hưởng thế nào. Phố lớn ngõ nhỏ chẳng những có những người hành tẩu lui tới bàn luận sôi nổi, ngay cả trở thành chuyện xưa để tiên sinh kể chuyện ở quán trà. Có người không trả nổi tiền trà vẫn muốn nghe chuyện xưa, đều ghé vào cửa sổ của trà lâu, sợ bỏ lỡ mỗi một chỉ tiết.
Phượng Vũ Hành nghe xong một lát, lắc đâu cười nói: “Chuyện xưa chỉ là chuyện xưa, nói ngoa thì cũng không thể đốt cháy toàn bộ Định An vương phủ đến lông không tha, vậy lửa hơi lớn rồi!”
Bên cạnh có người đi đường nghe thấy nàng nói, không đồng tình nói: “Vị tiểu thư này có điều không biết, hôm qua hỏa hoạn lớn bắt đầu từ đầu buổi trưa mới đốt, đốt mãi sau nửa đêm, ngựa mà Định An vương phủ nuôi đều cháy sạch không thừa một con.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!