Buổi trưa năm ngày sau, Phượng Vũ Hoành đang bồi 'Tương vương phi đi dạo trong vườn hoa nhỏ của hoàng cung.
Tương vương phi bây giờ đã có thể tự đi, không chỉ không cần hạ nhân nâng, thậm chí còn có thể đi được hơi nhanh hơn chút. Khí mạch không hề thở gấp, cảm giác hôn mê cũng biến mất, mấy ngày này đều đi dạo gần nửa canh giờ, một chút cũng không cảm thấy mệt.
Nàng đối Phượng Vũ Hoành là một ngàn một vạn cảm kích, không ngừng nói: “Nếu như sớm có thể gặp muội, thân thể này của ta không cần phải kéo dài bao năm nay.”
Phượng Vũ Hoành cười cười nói với nàng: “Tất cả cũng là mệnh, tam tẩu tuy bị bệnh vài năm, nhưng vài năm này cũng đủ để tam tẩu nhìn rõ nhiều người cùng nhiều chuyện. Chờ thân Tam tẩu triệt để khỏi hẳn, tháng ngày sau này cũng không cần trải qua giống như trước.”
Tương vương phi gật đầu: “Phải a! Những người ta †in tưởng nhất nhưng lại trăm phương ngàn kế hại chết †a, ta sẽ ghi trong lòng, một khắc cũng không quên!”
Phượng Vũ Hoành cười theo, lại nghĩ tới đại tang ngày ấy của Bộ gia, thái độ tam hoàng tử đối với nàng biểu hiện bất đồng.
Xem ra, cái kia thật đúng như Tương vương phi từng nói Huyền Thiên Dạ đang không ngừng mà tìm kiếm ván cầu, lợi dụng xong thì bỏ. Mà sở dĩ khi đó biểu hiện ân cần với nàng chỉ sợ là do chiếc trâm Phượng kia thôi.
“Nô tỳ tham kiến hai vị vương phi.” Một tiểu cung nữ vội vã tiến lên, trên mặt mang theo tràn đầy ý cười: “Hoàng thượng đến Chiêu Hợp điện, cho truyền hai vị vương phi qua đó.”
Phượng Vũ Hoành cười gật gật đầu: “Làm phiền, chúng ta sẽ qua ngay.”
“Vương phi quá khách khí.” Lại nhìn Tương vương phi, nói: “Hoàng thượng nói thân thể Tương vương phi không khỏe, đi tới Chiêu Hợp điện sợ sẽ làm vương phi mệt, nên đặc biệt chuẩn bị kiệu cho vương phi.”
Tương vương phi lắc đầu: “Không cần, bây giờ thân thể ta tốt lắm, đi hoài trong vườn cũng bất giác mệt, tự đi tới Chiêu Hợp điện cũng không sao.”
Ánh mắt cảu tiểu cung nữ mang theo tia dò xét nhìn Tương vương phi, lúc này mới cười sau đó dẫn đường ở phía trước.
Phượng Vũ Hoành nhận ra, hoàng thượng phái nha đầu như thế tới mời, còn đặc biệt nói chuẩn bị kiệu, trên thực tế chính là muốn thăm dò bệnh tình của Tương vương phi có chuyển biến tốt hay không. Nghe Tương vương phi nói có thể tự đi Chiêu Hợp viện, đã vậy trước đó đã đi dạo ngự hoa viên nữa canh giờ, tin tưởng nha đầu này khi quay trở về sẽ nói vài lời tốt trước mặt Thiên Vũ đế.
Mấy người cười cười nói nói đi đến Chiêu Hợp điện, vừa tiến vào đại điện, chỉ thấy Thiên Vũ đang cầm tấu chương nhìn chăm chú. Hai người nhìn nhau, cùng nhau thả lỏng bước chân, không quấy rầy, thẳng đến trước mặt Thiên Vũ, đến lúc này hắn mới thả tấu chương trong †ay xuống. Thấy thế hai người bọn họ mới tiến lên thêm vài bước, cùng nhau quỳ lạy: “Con dâu khấu kiến phụ hoàng.”
'Thiên Vũ nhìn Tương vương phi, không ngừng gật đầu. Cung nữ dẫn đường kia tiến lên, nhỏ giọng thì thâm vài câu với Thiên Vũ, Thiên Vũ nở nụ cười.
“Không hổ là ngoại tôn nữ của Diêu lão đầu, quả nhiên là thần y.” Hắn thấy Phượng Vũ Hoành, trong thâm. †âm than thở.
Phượng Vũ Hoành cũng cười cười đáp: “Đa tạ phụ hoàng khen ngợi.”
Thiên Vũ lại nhìn về phía Tương vương phi, hỏi: “Ngươi bây giờ cảm thấy thân mình như thế nào?”
Tương vương phi đáp: “Con dâu được đệ muội trị liệu, dĩ nhiên có nhiều chuyển biến tốt, mấy năm nay chưa từng khỏe như vậy.”
Thiên Vũ lại hỏi Phượng Vũ Hoành: “Nếu muốn khỏi hẳn thì phải trị mất bao lâu?”
Phượng Vũ Hoành đáp: “Con dâu tự tay trị liệu cũng sắp xong rồi, nhiều nhất còn ba ngày. Sau đó tam tẩu có thể dựa vào uống thuốc củng cố bệnh tình, chỉ là thuốc. này dùng lâu một chút, đại khái nửa năm.”
Thiên Vũ gật đầu, đối với hiệu quả như vậy đã vô cùng hài lòng.
Trong lòng hắn kỳ thực biết rõ bệnh này của Tương vương phi nặng đến thế nào, cũng biết vì sao nàng ấy lại bệnh thành như vậy. Trong cung có thái y từng đến Tương vương phủ trị đêu bẩm báo lại: “Tương vương điện hạ hạ thủ không lưu tình, bệnh tình của Tương vương phi không có khả năng chuyển biến tốt.” Hắn để Phượng Vũ Hoành trị chẳng qua là muốn đánh cược một lần, cũng nghĩ đến nha đầu này thật sự không làm hắn thất vọng.
“Hảo! Hảo!” Thiên Vũ hài lòng cảm thán: “Phượng Vũ Hoành, ngươi trị hết bệnh cho Tương vương phi, trầm rất vui.”
Phương Vũ Hoành nhíu mày, qoi thẳng đai danh?
'Tám phần mười có thưởng.
Quả nhiên chợt nghe Thiên Vũ đế cất cao giọng nói: “Thứ nữ Phượng gia Phượng Vũ Hoành, nhân phẩm quý trọng, y thuật tỉnh xảo, có công trị liệu cho Tương vương chánh phi, nay phong làm Tể An huyền chủ, thứ Tế an huyện đất phong, khâm khử.”
Phượng Vũ Hoành sửng sờ, huyện chủ? Còn có đất phong?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!