Từ nhỏ Thẩm Thanh đã thích Thẩm Ngư, thậm chí từng năn nỉ phụ thân đề cập vấn đề này với Thẩm thị nhưng đều bị Thẩm thị nghiêm nghị cự tuyệt.
Hắn là người khiêm tốn lại có chút hèn nhát, xưa nay trong đầu cũng chỉ có nghiên cứu học vấn, đối với người trong lòng xưa nay cũng không biết nên tranh giành thế nào, Trầm Ngư cự tuyệt hắn, làm hắn thương tâm mấy ngày, sau đó hắn quyết định một lòng một dạ vùi đầu vào sách vở.
Lần này lên kinh đô, chỉ là muốn nhờ vả Phượng Cẩn Nguyên chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau, nhưng vì trận tuyết lớn này làm hắn quen biết vị Nhị tiểu thư Phượng gia này, không khỏi làm hẳn nghĩ tới biểu muội Trâm Ngư.
“Đa tạ ân cứu mạng của Nhị tiểu thư.” Thẩm Thanh lại hướng Phượng Vũ Hoành cúi chào, dù nói thế nào, thì người ta cũng đã cứu hắn một mạng, trong lòng hắn cũng cảm thấy cảm kích.
Phượng Cẩn Nguyên cũng gật đầu tán thưởng đối với Phượng Vũ Hoành, lại nói nhưng không phải chuyện của Thẩm Thanh: “Ngươi dựng lều rộng rãi trong kinh phân phát trà ấm, điều này thật sự là làm việc tốt, dân chúng sẽ cảm động và ghi nhớ ân huệ của Phượng gia, rất tốt."
Phượng Vũ Hoành nhìn người phụ thân này, xưa nay chưa từng thấy người nào da mặt dày như thế, miệng hỏi: “Ta dựng lều phân phát trà ấm, chuyện đó liên quan gì đến Phượng gia?”
“Ngươi là nữ tử Phượng gial”
“Phân phát trà là Bách Thảo Đường cùng Ngự vương phủ cùng làm, không quan hệ tới Phượng gia.” Nàng nhàn nhạt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, nói với hắn: “Phân phát trà là ta xuất lực, dùng tiền của Ngự vương điện hạ đưa cho, Phượng gia một đồng cũng chưa bỏ ra nên không có công cán gì.”
“Ngươi...”
“Ta chính là vậy, phụ thân cũng không phải mới biết ngày một ngày hai.” Nàng không muốn cùng loại người không biết xấu hổ này nói nhảm nhiều, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa đi vừa nói: “Công tử nhà họ Thẩm đã không sao, phụ thân mang người đi đi, nhi nữ còn muốn đi phục vụ dân chúng, không tiện bồi các ngươi tán gẫu.” Nói xong, người đã đi đến ở ngoài Bách Thảo Đường.
Thẩm Thanh cảm thấy vô cùng khó xử, không ngờ vị Nhị tiểu thư Phượng gia này không chỉ là không nể mặt hắn, cũng không chừa mặt mũi cho cha mình. Trong mắt hắn, Phượng Cẩn Nguyên xưa nay chính là cao cao tại thượng, quan to Nhất Phẩm đương triều, là quan lớn! Sao lại có thể để cho nữ nhi của mình mỉa mai thành thế này?
“Nha đầu này từ nhỏ đã quen ở trong núi, ngươi không cần để ý đến nàng.” Phượng Cẩn Nguyên tốt xấu cũng tìm cho mình cái bậc thêm: “Đi thôi, xe ngựa trong phủ đã đợi ở bên ngoài rồi.”
Hạ nhân Phượng gia cùng đi theo chủ động tiến lên đỡ lấy Thẩm Thanh, một đoàn người đi ra khỏi Bách 'Thảo Đường, cũng không chào Phượng Vũ Hoành đã lên xe.
Vương Lâm trừng mắt nhìn xe ngựa đi xa, nhỏ giọng nói: “Thật đúng là toàn người vong ân phụ nghĩa!”
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói với hắn: “Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, Bách Thảo Đường thuộc về Huyện chủ phủ, cùng Phượng gia kia không hề có một chút quan hệ. Nếu người nhà họ Phượng tới bốc thuốc, thì hung hăng làm chủ cho ta.”
“Chủ nhân yên tâm, ta nhớ rồi.”
Hoàng Tuyền lúc này cũng tiến đến gần: “Phu nhân rất lo lắng, cả đêm đều không ngủ ngon giấc, nghe nói chúng ta đã trở lại Bách Thảo Đường, lúc này mới yên †âm nằm ngủ.”
Phượng Vũ Hoành khẽ thở dài, ngày hôm qua đi gấp, không kịp nói một tiếng với Diêu.
“Chủ nhân.” Có người giúp việc chạy tới, mặt khó xử nói: “Cửa hàng chúng ta không còn chỗ để thu thêm người, là...” Hắn chỉ trước cửa Bách Thảo Đường: “Còn rất nhiều người không có nhà cửa để ở, nghe nói chỗ chúng ta thu người nên chạy tới.”
“Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay.” Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, phân phó Hoàng Tuyền: “Ngươi đi tìm Vong Xuyên, xem nàng đã trở lại chưa.” Lại nói với tiểu nhị kia: “Vào bên trong xem thử, xem người nào đã đỡ bệnh hơn, trẻ một chút, đặc biệt là thanh niên trai tráng, giải thích rõ với họ là chúng ta không thể giữ họ lại, giường là dành cho người lớn tuổi cùng hài tử. Mặt khác...” Nàng xem xét mấy tiệm gần Bách Thảo Đường, nói với Vương Lâm: “Đi chỉ chút ngân lượng, thương lượng với tiệm sát vách, xem trước tiên có thể thuê chỗ của bọn họ hay không để giải quyết tình huống trước mắt.”
“Hảo.” Vương Lâm gật đầu, nhưng lại hỏi một câu: “Vậy muốn thuê tới khi nào? Nhà cửa sụp đổ không phải nói sửa là có thể sửa được, huống chỉ, xây nhà cũng cần phải có ngân lượng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!