“Hừ.” Nàng nhìn chằm chằm Kim Trân hừ lạnh một tiếng, thứ hạ nhân này, tuy là bay lên trên cành cây nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con quạ đen, muốn làm phượng hoàng không có cửa đâu.
Hàn thị bỗng nhiên nghĩ đến một chủ ý thú vị —— “Kim Trân, ngươi có biết hát kịch không?”
Kim Trân sững sờ, lập tức lắc đầu: “Không biết.”
Phấn Đại liếc nàng một cái: “Không biết có thể học! Hàn di nương thích nghe hát kịch, hôm qua phụ thân cũng có nói với nàng, nếu ở trong phủ chán quá thì có thể mời đoàm kịch tới chơi. Hôm nay vừa hay, không bằng để bọn họ dạy cho ngươi, về sau học tốt có thể hát cho chúng ta nghe.”
Kim Trân chỉ cảm thấy một trận nhục nhã ập đến, tốt xấu gì thì nàng cũng là người đầu ấp gối ôm bên cạnh Phượng Cẩn Nguyên, Phượng Phấn Đại lại muốn nàng học hí kịch với đào kép? Mấy thứ tam giáo, cửu lưu, nàng ta sao dám?
'Thấy Kim Trân đứng bất động, Hàn thị nghiêm mặt: “Thế nào, Tứ tiểu thư nói ngươi không nghe sao?”
Kim Trân khó xử nhìn Phấn Đại: “Tứ tiểu thư cùng Hàn tỷ tỷ muốn nghe hát, thì cứ mời đoàn kịch tới là được rồi, Kim Trân thật sự là...”
“Ta kêu ngươi lên hát thì ngươi hát!” Phấn Đại bất chợt lớn tiếng, gào lên đến Hàn thị còn run rẩy toàn thân. “Còn đứng đây làm gì? Lên đài đi!"
Nha hoàn Bội Nhi vừa thấy chủ tử giận dữ, nhanh chóng kéo Kim Trân, dùng chút sức làm cánh tay Kim Trân đau đớn. “Tứ tiểu thư mời di nương lên đài, di nương mau lên đi!”
Kim Trân lắc đầu: “Tứ tiểu thư, tiểu thư không thể làm thế”
“Sao ta không thể?” Phấn Đại khiêu khích nhìn nàng:
“Một thứ thiếp lại dám cùng tiểu thư nói tiếng không thể? Ngươi có tư cách sao?”
Lúc này Bội Nhi lại nói chen vào: “Thỉnh di nương suy nghĩ kĩ, Tứ tiểu thư đến cùng là tiểu thư mang họ Phượng, mà ngươi chỉ là một thất thiếp đến gia yến còn không được ngồi bàn chính.”
Một câu nói đủ để thức tỉnh Kim Trân. Đúng vậy, nàng có tư cách gì nói không với Phượng
Phấn Đại? Người ta rõ ràng là muốn bắt nạt nàng, nàng phải làm thế nào đây?
Vừa nghĩ như vậy, cũng không quật cường nữa, quay đầu liếc nhìn vũ đài đã ngừng hát kịch, nghiến răng, cất bước lên vũ đài.
Tiểu sinh trên vũ đài bước sang hai bước nhường đường cho Kim Trân bước lên, lại nhìn Hàn thị mở một nụ cười quyến rũ, hỏi: “Không biết lên đây là vị phu nhân nào, muốn làm gì?”
Hàn thị khanh khách cười: “Phu nhân gì chứ, chẳng qua chỉ là một thứ thiếp.”
Mãn Hỉ trừng mắt nhìn Hàn thị, chỉ là nghĩ nữ nhân này đã đạt đến trình độ không biết xấu hổ nhất định, mình cũng là thứ thiếp, cư nhiên lại có thể nói ra những lời như vậy.
Kim Trân cũng không còn hứng thú so đo với Hàn thị, chỉ nói câu: “Muội thật sự sẽ không hát hí khúc, tỷ cũng đừng tiếp túc như thế.” Nhưng trong lòng thì không. ngừng cầu nguyện, chỉ mong lúc này Phượng Vũ Hoành có thể chạy tới Quan Mai viên. Phượng Cẩn Nguyên rời kinh, hiện tại người duy nhất có thể giúp nàng cũng chỉ còn vị Nhị tiểu thư kia.
Phượng Phấn Đại lại một lần nữa thay một chén trà khác, bưng về phía vũ đài, híp mắt hỏi Kim Trân: “Đại gia khuê tú đều biết mấy cái như cầm kỳ thi hoạ, cho dù không phải cái nào cũng tinh thông, tốt xấu cũng am hiểu một chút. Ngươi nói xem ngươi biết được cái nào? Cầm kỳ thi hoạ cũng không biết, hát hí kịch cũng không biết, vậy đến cùng là ngươi biết làm gì? Phượng phủ chúng ta sao có thể nuôi loại phế vật chẳng biết làm gì cả thế này?”
Lời nói của Phượng Phấn Đại càng lúc càng khó nghe, Kim Trân đứng sững sờ trên vũ đài, chỉ cảm thấy mình bị người ta sỉ nhục từ đầu đến chân, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Hàn thị nhấc tay với tiểu thư sinh kia: “Ngươi cứ tiếp tục hát đi, đổi một màn khác.”
Tiểu thư sinh kia là làm vui lòng Hàn thị, hát cái gì mà tiểu nô tỳ trèo sập giường chủ tử, chọc cho Hàn thị cười oa oa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!