Chương 25 Lôi Hổ
Tòa nhà Lạn Vĩ ở đường Trung Bắc là tòa nhà bị bỏ hoang lớn nhất ở Giang Châu.
Năm đó có một công ty bất động sản ra giá cao để mua mảnh đất này, nói là muốn xây một tòa nhà to nhất, cao nhất, đẹp nhất Giang Châu, nhưng mà công trình tiến hành được một nửa thì công ty đó đóng cửa, ông chủ chạy trốn, để lại cho Giang Châu một công trình đổ nát.
Những năm gần đây, chính phủ thành phố cũng tìm những công ty khác tới thay thế, nhưng cuối cùng bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau đều không có công ty nào nhận thầu.
Tòa nhà đổ nát này vẫn cứ sừng sững như thế.
Mặc dù tòa nhà này có chút ảnh hưởng đến quan cảnh thành phố, nhưng đối với mấy kẻ lang thang không nhà để về mà nói lại là một nơi tốt, dù sao bọn họ ở chỗ này, không sợ dầm mưa phơi nắng.
Sáng sớm hôm nay.
Tòa nhà bỏ đi này bỗng nhiên có một đám khách không mời mà đến, từng người đều là hung thần ác sát, cầm côn bổng gậy gộc gặp người liền đánh, đem đám ăn mày sống ở đây đuổi hết ra ngoài.
Lúc này, dưới tầng hầm có mười mấy người đàn ông đứng thành một hàng, trong tay đều cầm gậy, hình như đang chờ đợi gì đó.
Cách đó không xa, có hai người đang nói chuyện phiếm.
Một người trong đó, chính là Quách Thiếu Thông.
Quách Thiếu Thông ngồi ở trên xe lăn, toàn thân trên dưới quấn lấy băng gạc, chỉ để lộ ra một gương mặt ở bên ngoài, giống như xác ướp Ai Cập cổ đại.
"Quách Thiếu, mười lăm phút rất nhanh sẽ trôi qua, tên tiểu tử đó có đến không?" Người nói chuyện là một người đàn ông tóc đầu đinh hơn bốn mươi tuổi, bên má trái còn có một cái thẹo to chà bá.
"Nó chắc chắn tới, mẹ nó ở trong tay chúng ta, nó không dám không tới." Quách Thiếu Thông long rất tự tin nói.
Tên Mặt thẹo nhìn sang Tiền Tĩnh Lan đang hôn mê trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một vòng tà ác, nói ra: "Quách Thiếu, có thể thương lượng một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Quách Thiếu Thông cẩn thận nhìn chằm chằm tên mặt thẹo, hỏi: "Chẳng lẽ anh muốn tăng giá? Tôi nói cho anh biết, lúc trước chúng ta đã thỏa thuận xong, anh giúp tôi xử lý Khương Tường, tôi đưa một trăm vạn, không thể nhiều hơn."
"Quách Thiếu đang nói gì thế, Lôi Hổ tôi là loại người không giữ chữ tín sao? Lúc trước nói việc giải quyết xong một trăm vạn là một trăm vạn, tôi tuyệt đối sẽ không lấy thêm của cậu một đồng." Mặt thẹo nói.
Quách Thiếu Thông nghi hoặc, hỏi: "Vậy anh muốn thương lượng chuyện gì?"
"Tôi muốn nói với Quách Thiếu là, chờ một lát nữa giải quyết xong tên tiểu tử đó thì để bà ta cho tôi được không?" Lôi Hổ chỉ vào Tiền Tĩnh Lan đang hôn mê nói.
Quách Thiếu Thông càng nghi ngờ: "Lôi ca, anh muốn bà già này làm gì?"
Lôi Hổ cười lớn, đáp lại: "Tôi có sở thích cá nhân tương đối khác người, đối với mấy cô gái trẻ đẹp không có hứng thú, ngược lại có hứng thú với những người phụ nữ như thế này."
Quách Thiếu Thông bỗng dưng cảm thấy buồn nôn, khẩu vị này cũng quá là nặng nha!
"Thế nào Quách Thiếu, đợi xử lý tiểu tử kia xong, đem người đàn bà này cho tôi được không?" Lôi Hổ nói ra: "Chỉ cần để người đàn bà này cho tôi, tôi có thể bớt cho cậu mười vạn, cậu đưa cho tôi chín mươi vạn là được."
"Dựa theo thỏa thuận trước đó, sau khi chuyện thành công cho anh một trăm vạn, về người đàn bà này, tặng cho anh."
"Cảm ơn Quách Thiếu."
"Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh, chơi xong phải xử lý bà ta cho sạch để tránh hậu họa về sau."
"Được, không thành vấn đề." Mặt mày Lôi Hổ hớn hở.
"Đây là đâu?" Đúng lúc này, Tiền Tĩnh Lan chậm rãi mở mắt ra, thần chí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Bà nhớ mình đi xuống lầu mua thức ăn, thế nhưng vừa tới dưới lầu, liền bị hai người đàn ông bịt miệng bắt vào một chiếc xe MiniBus, sau đó. . .
"Đây là thiên đường." Lôi Hổ đột nhiên tiến đến trước mặt Tiền Tĩnh Lan nói.
"A!" Tiền Tĩnh Lan bị vết thẹo trên mặt Lôi Hổhù dọa, thất kinh hỏi: "Mày là ai? Mày muốn làm gì?"
Lôi Hổ cười haha nói: "Đừng sợ, nơi này rất an toàn, chỉ cần bà ngoan ngoãn nghe lời tôi, rất nhanh sẽ không sao."
"Rốt cuộc mày là ai?" Tiền Tĩnh Lan nghiêm nghị hỏi.
Nhìn thấy xung qunh còn có mười mấy người đàn ông đang đứng thành hàng, tay cầm côn bổng, bà liền dự cảm thấy tình hình của mình rất không ổn.
"Bà già, ngay đến tôi bà cũng không nhận ra sao?" Quách Thiếu Thông quay đầu, lạnh lùng nhìn Tiền Tĩnh Lan.
"Quách...bác sĩ Quách? Tại sao là cậu? Cậu tại sao lại ở chỗ này?" Tiền Tĩnh Lan vô cùng kinh ngạc.
"Vì sao tôi lại ở đây? Ha ha ha, vấn đề này hỏi rất hay, nói thật cho bà biết, tôi đang chờ con trai bảo bối của bà đến."
"Chờ Khương Tường? Bác sĩ Quách, các người chờ Khương Tường làm gì?" Tiền Tĩnh Lan nhất thời không kịp phản ứng.
"Chờ lát nữa bà sẽ biết." Quách Thiếu Thông trên mặt xuất hiện sự hung ác.
Tiền Tĩnh Lan ý thức được có chuyện không đúng, giãy dụa hô: "Các người mau thả tôi ra, nếu không tôi báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Quách Thiếu Thông khinh thường cười lạnh: "Như bà bây giờ, có cơ hội báo cảnh sát không?"
Hai tay hai chân Tiền Tĩnh Lan đều bị dây thừng trói chặt, đừng nói báo cảnh sát, ngay cả đứng lên cũng rất khó khăn.
"Các người bắt cóc tôi, đây là phạm tội có biết không?" Tiền Tĩnh Lan trầm giọng quát.
"Biết, đương nhiên biết." Lôi Hổ cười nói: "Việc Không phạm tội, tôi còn không làm đâu."
Tiền Tĩnh Lan trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, bà đã hiểu, hôm nay Quách Thiếu Thông là vì báo thù mà đến.
" Bác sĩ Quách, việc Khương Tường đánh cậu là nó không đúng, là Khương Tường sai, tôi thay nó xin lỗi cậu, van xin cậu đừng làm khó Khương Tường, tôi có thể bồi thường, bác sĩ Quách. . ."
"Bồi thường? Muốn bồi thườnG." Quách Thiếu Thông hung ác nói: "Lần trước Khương Tường phế tứ chi của tôi, hôm nay, tôi muốn hắn đền mạng cho tôi."
Tiền Tĩnh Lan sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: " Bác sĩ Quách, cậu đừng hại Khương Tường, tôi cầu xin cậu. . ."
"Bà đừng lãng phí nước bọt nữa, bà tự cầu phúc cho mình đi." Lôi Hổ nói xong, đi đến trước mặt chằm chằm nhìnTiền Tĩnh Lan.
"Mày, mày muốn làm gì?" Tiền Tĩnh Lan hoảng sợ mà hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!