Chương 30 Tôi không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ
Sắc mặt Khương Tường khẽ biến đổi, hắn nhận ra trong phòng bệnh có người tát Lâm Tinh Xảo một cái.
“Tránh ra!”
Khương Tường nói với hai vệ sĩ.
"Cậu bị điếc à? Lão tử bảo là cậu cút đi.”
"Nếu không đi, cẩn thận ông đây không khí đâu."
Hai vệ sĩ ngữ khí trầm xuống, trên mặt lóe ra hung quang.
"Tôi nói lại một lần nữa, lập tức tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí." Giọng Khương Tường đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Không nghĩ tới, hai vệ sĩ sau khi nghe được lời của hắn, ngược lại nở nụ cười.
"Đối với chúng tôi không khách khí? Hahaha, cậu nghĩ rằng cậu là ai ah! Gầy như một cột điện, chẳng lẽ còn muốn động thủ với chúng tôi sao..."
Phanh!
Một vệ sĩ còn chưa dứt lời đã bị Khương Tường đấm một quyền choáng váng.
Một vệ sĩ khác phản ứng vô cùng nhanh, vội vàng đá về phía Khương Tường.
Khương Tường hơi nghiêng người sang một bên, né tránh công kích, dung tay nắm lấy chân tên bảo tiêu kia, dùng sức kéo lại gần. Vệ sĩ kia nhất thời trọng tâm bất ổn, "bùm bùm" ngã xuống đất.
"A!"
Khương Tường nhanh như chớp, đá ngất tên vệ sĩ kia, sau đó bước nhanh vào phòng bệnh.
Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám, trang điểm đậm đứng ở bên giường bệnh.
Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc quý phái, tay trái xách một cái túi Hermes phiên bản giới hạn, tay phải thì chỉ vào Lâm Tinh Xảo tức giận mắng: "Tiện nhân nhà cô, nếu không phải do cô em trai tôi sẽ không chết thảm như vậy?”
"Em trai tôi yêu cô như vậy, không tiếc cắt đứt với gia tộc để cưới cô, cô lại đầu độc nó, Lâm Tinh Xảo, cô còn là người sao?"
“Cô còn có chút lương tâm nào không?”
Khương Tường đại khái cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Bạch Băng từng nói, Lâm Tinh Xảo có một vị hôn phu, bị Lâm Tinh Xảo độc chết.
Xem ra, nữ nhân này hẳn là chịcủa vị hôn phu của Lâm Tinh Xảo!
Khương Tường lại nhìn thoáng qua Lâm Tinh Xảo, chỉ thấy Lâm Tinh Xảo ngồi trên giường bệnh, trên mặt trái có một dấu tay đỏ tươi, sắc mặt lạnh đến cực điểm.
Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng Khương Tường lại xuất hiện cảm giác đau lòng.
Người phụ nữ vẫn tiếp tục mắng Lâm Tinh Xảo, hơn nữa càng mắng càng khó nghe.
"Lâm Tinh Xảo, cô cho rằng đầu độc em trai tôi, cô có thể sống tốt sao?"
"Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy năm nay cô ở Giang Châu, một nữ nhân như cô sáng lập ra tập đoàn lớn như vậy, leo lên không ít giường của đản ổng nhỉ?"
“Cô biết những người ở kinh thành đều nói cô như thế nào không? Họ nói cô là kĩ nữ, không có giáo dục.”
"Tôi nghĩ họ nói còn khách khí, nếu là tôi nói, thì cô không khác gì một con gà.”
Trong nháy mắt, Lâm Tinh Xảo ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nữ nhân trang điểm đậm kia, nói: "Tiền Diễm Như, nếu không phải bởi vì cô là chị của Tiền Đông, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô còn sống đi ra khỏi cánh cửa này.”
"Sao, cô muốn đầu độc tôi giống như đầu độc Tiền Đông đúng không?”
Người phụ nữ cười lạnh: "Lâm Tinh Xảo, cô cũng quá coi trọng chính mình, chỉ dựa vào cô cũng muốn giết chết tôi, thật sự vọng tưởng. ”
"Trước không nói cô gãy một chân, cho dù thân thể cô còn nguyên vẹn, cô có thể giết tôi không?”
"Suýt quên, cô bị gãy một chân. Nếu như hiện tại tôi báo thù cho Tiền Đông, cô sẽ không có sức để chạy đâu nhỉ?”
Trên mặt nữ nhân xuất hiện sát khí nồng đậm, tiến về phía trước một bước, gần giường bệnh.
"Cô muốn làm gì?” Lâm Tinh Xảo hỏi.
"Tôi muốn báo thù cho Tiền Đông." Người phụ nữ nói xong, hai tay mạnh mẽ bóp cổ Lâm Tinh Xảo.
“Dừng tay!”
Khương Tường hét lớn một tiếng.
Người phụ nữ sợ hãi vội vàng buông tay ra. Tuy rằng cô ta rất muốn vì em ruột của mình báo thù, nhưng cô ta chưa từng giết người, lần đầu tiên làm, rất khẩn trương, cho nên chột dạ.
"Cậu là ai?” Người phụ nữ vội vàng hỏi.
"Tôi mặc chiếc áo blu trắng này, cô nói tôi là ai?" Khương Tường nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Ở phòng bệnh ầm ĩ như thế, thành thể thống gì nữa?”
Sắc mặt người phụ nữ hết xanh rồi lại trắng, trong mắt giống như muốn phun ra lửa, thân phận của cô không cho phép một tên bác sĩ hét vào mặt.
" Cậu có biết tôi là ai không?”
Nữ nhân nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, nếu như cậu bác sĩ này biết thân phận của mình, còn dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình sao?
"Tôi nói với cậu, tôi là ..."
"Mặc kệ cô là ai, cũng không được ở đây ồn ào, càng không cho phép làm tổn thương bệnh nhân của tôi." Khương Tường nghiêm túc nói.
“ Cậu——”
"Mời cô đi ra ngoài."
"Cậu muốn đuổi tôi đi? Người phụ nữ trợn mắt rất to, giống như quái mật muốn ăn tươi nuốt sống Khương Tường. Cô lại không ngờ cái tên bác sĩ nho nhỏ này lại dám đuổi cô.
"Nơi này là phòng đặc biệt, bệnh viện có quy định, người nhàn rỗi không được phép vào. Mặc dù tôi không biết cô làm sao vào được đây, nhưng với tư cách là bác sĩ của bệnh viện này, tôi có quyền đuổi cô ra ngoài.” Khương Tường nói tiếp: "Mời cô lập tức đi ra ngoài, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ đến.”
Người phụ nữ tức đến nổ tung, chỉ vào Khương Tường giận dữ mắng: "Một bác sĩ nho nhỏ cũng dám coi thường tôi, cậu xong rồi! Cậu tiêu rồi!”
"A Long A Hổ, các ngươi còn không mau vào đây."
Người phụ nữ hét lên bên ngoài cửa.
Trước kia khi cô gặp phải phiền toái, hai vệ sĩ sẽ xuất hiện trước tiên, giúp cô giải quyết phiền toái, nhưng hôm nay, tên bác sĩ này đang sỉ nhục cô, A Long A Hổ sao còn chưa tiến vào?
Chẳng lẽ là đêm qua lăn qua lăn lại, thân thể hai người bọn họ còn chưa khôi phục lại.
Nói tóm lại, phụ nữ rất không hài lòng.
"Cô là đang gọi hai vệ sĩ ở cửa? Nếu vậy, họ sẽ không vào đâu.” Khương Tường nhắc nhở.
"Cậu có ý gì?”
"Cô tự mình đi ra ngoài xem là biết."
Người phụ nữ vội vã chạy ra ngoài.
Lúc này Khương Tường mới quan tâm hỏi Lâm Tinh Xảo: "Chị không sao chứ?”
"Tôi không sao." Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Linh Xảo, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Không có việc gì là tốt rồi, tôi còn..." Khương Tường còn chưa dứt lời, người phụ nữ từ bên ngoài xông vào, chỉ vào Khương Tường quát: "Có phải ngươi làm không?”
" Cô hỏi chuyện nào?” Khương Tường biết rõ còn cố hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!