Bạch Dật Thần cả kinh, người có định lực, xử sự không sợ hãi như vậy, y chỉ từng gặp qua một người, đó là Thất Hoàng tử Hiên Viên Diệp, hiện giờ nàng thế nhưng…
Bạch Dật Thần cảm thấy sự phiền chán trong lòng càng lúc càng nhiều, có vẻ như bất thình lình mất đi sự bình tĩnh vốn có, hơi tức giận gầm nhẹ: “Mạnh Phất Ảnh, xem như ngươi lợi hại, ngươi không phải là muốn khiến cho ta chú ý sao? Ngươi không phải là muốn cho ta thay đổi quyết định từ hôn sao? Ta… “
Hơi hơi vẫy vẫy tay, một lần nữa đem bé mèo trắng ôm vào trong lòng, hưởng thụ bộ lông bóng loáng thoải mái, môi đỏ mọng khẽ mở:
“Bạch công tử thật sự là quá đề cao…” Lời nói hơi dừng lại một chút, nhẹ nhàng uống một ngụm trà mới tiếp tục bổ sung thêm, ” … chính ngươi.”
“Khụ.” Thanh Trúc thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Hơi oán trách nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh.
Nói chuyện không kiêng dè như vậy, thiếu chút nữa đã làm nàng mất mạng, lời nói của chủ tử thật nằm ngoài dự đoán của người khác nha~
Sắc mặt Bạch Dật Thần trong nháy mắt thay đổi mấy lần, trên má còn hiện lên một tia ửng đỏ , lời này của nàng thật sự rất đả thương người. Nhưng y không nghĩ tới, Mạnh Phất Ảnh bây giờ cùng những lời nói của nàng khiến y bất ngờ hơn cả trăm lần so với trước kia.
Mạnh Phất Ảnh rốt cục cũng nhìn về phía y, khóe mắt bị che dấu sau bộ lông trắng muốt,chỉ lộ ra chút con ngươi nhưng cũng đủ để thấy đôi mắt ấy rét lạnh như thế nào.
Muốn nói.
Nam nhân này thật là một mỹ nam tử không hơn không kém, những từ như ngọc thụ lâm phong, nho nhã chỉ sợ không hình dung được một phần mười khí chất của y.
Con ngươi đen như hắc ngọc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi, mỗi một chỗ đều hoàn mĩ đến nỗi làm cho các tiểu cô nương nhịn không được mà thét chói tai.
Mà trên người y, không chỉ có sự lịch sự ,nho nhã như thư sinh, mà còn lộ ra khí chất của người thương nhân khôn khéo. Nam nhân giống như vậy thật sự là khó gặp.
Cũng khó trách trước kia Mạnh Phất Ảnh si mê y, chỉ tiếc lòng y không ở trên người nàng, lại mọi cách làm nàng nhục nhã, thậm chí còn nhẫn tâm muốn lấy tánh mạng của nàng.
Bạch Dật Thần có chút ngớ người ra, ánh mắt nàng tuy rằng thoạt nhìn có chút giảo hoạt nhưng lại có một loại sáng rọi khác thường.
“Đúng rồi, ngươi đã đến đây thì thuận tiện nói cho ngươi biết một tiếng, sau khi phụ thân trở về, ta sẽ xin phụ thân đi thỉnh cầu Hoàng Thượng giải trừ hôn ước.” Muốn từ hôn thì cũng là nàng đưa ra trước.
Bạch Dật Thần thân mình đột nhiên cứng đờ, trong lòng có cảm giác rầu rĩ hít thở không thông.
Mắt Phong Lăng Vân cực lực trợn lớn hơn, khó tin nhìn chằm chằm nàng, hắn không nghe lầm chứ, nữ nhân này nói nàng muốn từ hôn?
Nàng yêu Thần như thế thì làm sao có thể từ hôn? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là muốn dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt. Hai tròng mắt chuyển hướng nhìn Bạch Dật Thần, nhìn thấy vẻ mặt y lúc này rất khác thường nên càng thêm kinh sợ.
Bạch Dật Thần bây giờ đã không còn quan trọng đối với Mạnh Phất Ảnh nữa sao? Vậy thì Lam Nhi làm sao bây giờ?
Phong Lăng Vân rời khỏi Hầu phủ không còn dáng vẻ bệ vệ khi đi nữa, mà vẻ mặt Bạch Dật Thần lúc này càng có chút kỳ quái.
Hai người đi khỏi thậm chí quên cả việc muốn lấy giải dược.
“Chủ tử, người vừa rồi là cố ý chọc giận Bạch công tử sao?” Sau khi bọn họ rời đi, Thanh Trúc hơi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh.
“Ngươi cảm thấy ta có nhiều thời gian để làm việc nhàm chán đó sao?” Mạnh Phất Ảnh liếc nàng một cái, dọa Bạch Dật Thần? hừ, nàng không có nhiều thời gian để lãng phí ở trên người y.
“Nhưng chủ tử rõ ràng yêu Bạch công tử như vậy, một lòng chỉ nghĩ đến gả cho Bạch công tử ,làm sao có thể từ hôn?” Thanh Trúc hơi hơi rụt người lại nhưng vẫn chưa từ bỏ sự tò mò.
Mạnh Phất Ảnh ngây người, đúng là tình cảm cá nhân thì cũng không thể nào thay đổi nhanh chóng như vậy được . Thấp giọng giải thích: “Trải qua lần bị thương này, ta đã thông suốt hơn, chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu được, của mình tất sẽ là của mình, không phải của mình có cưỡng cầu cũng không được gì.”
“Chủ tử cuối cùng cũng suy nghĩ minh bạch, thật tốt quá.” Thanh Trúc vui mừng nói, tuy rằng Bạch công tử rất ưu tú, ưu tú đến nỗi toàn bộ nữ nhân trong kinh thành đều tranh, cướp muốn gả cho y, nhưng y lại khi dễ chủ tử, chủ tử gả cho y cũng không thể có hạnh phúc .
“Đúng rồi, nô tỳ…” Thanh Trúc đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại nói.
“Chớ ở trước mặt ta xưng mình là “nô tỳ”, nghe đã thấy phiền.” Mạnh Phất Ảnh rất nhanh ngắt lời Thanh Trúc, trong quan niệm của nàng tất cả mọi người đều bình đẳng, cái gì mà tiểu nhân này, nô tỳ nọ, nàng nghe đã thấy xoắn hết cả lòng.
Thanh Trúc ngây người, có chút không rõ nhìn nàng, “Chủ tử, xưng hô như thế nào bây giờ ?”
“Về sau ở trước mặt ta, hãy xưng “ta”. Nếu người nào mà nói mình là “nô tỳ”, ta nghe thấy sẽ phạt người đó.” Mạnh Phất Ảnh đảo mắt qua từng người một trong viện, mặt rất nghiêm túc.
“Chủ tử, sao có thể, nô …” Thanh Trúc kinh sợ, thét lên.
“Hử?” Mạnh Phất Ảnh mắt hơi cảnh cáo nhìn nàng, làm cho lời của nàng nghẹn trong cổ họng.
“Nếu muốn đi theo ta thì phải nghe lời ta.” Mạnh Phất Ảnh mở miệng lần nữa, trong thanh âm rõ ràng có thêm vài phần uy hiếp.
Thanh Trúc giật mình, do dự một lát mới thấp giọng đáp: “Vâng, nô… Thanh Trúc đã biết.”
Cái từ “Ta” nàng quả quyết không dám dùng, xưng hô bằng tên cũng không tính là quá mức vô lễ. Con ngươi nàng cụp xuống nhưng trong đó lại chứa đầy sự cảm động.
Từ khi còn nhỏ nàng đã vào cung, chưa bao giờ được người khác đối đãi ngang bằng, hiện giờ chủ tử đối với nàng như vậy, như thế nào không khiến nàng không cảm động cho được.
Những nha đầu khác trong kinh ngạc cũng có vài phần cảm kích.
“Chủ tử, chuyện này Thanh Trúc đã bẩm báo với Hoàng Thái Hậu, chủ tử nếu không có việc gì không bằng ngày mai tiến cung thỉnh an Hoàng Thái Hậu một lúc ?” Thanh Trúc dừng một chút, mới ôn nhu nói.
“Được.” Mạnh Phất Ảnh sảng khoái đáp lời.
Trong trí nhớ, Hoàng Thái Hậu luôn yêu thương nàng nhất, tính nàng si si ngốc ngốc, thường xuyên chuốc họa, vậy mà Hoàng Thái Hậu vẫn rất thương nàng.
Ngày hôm sau, mới sáng tinh mơ Thanh Trúc đã dẫn nàng vào cung, trực tiếp đi vào Vĩnh Thọ Cung của Hoàng Thái Hậu.
” Ảnh nha đầu, mau tới cho Hoàng nãi nãi nhìn nào.” Vào phòng, Hoàng Thái Hậu liền kéo nàng vào trong lòng, gương mặt hiện lên sự đau lòng cùng sủng ái.
Hoàng Thái Hậu tuy rằng đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh.
” Hoàng nãi nãi.” Mạnh Phất Ảnh dựa vào lòng bà, mũi đột nhiên có chút nóng, nàng là cô nhi, từ nhỏ đã ở cô nhi viện lớn lên, sự ấm áp giống bây giờ luôn là khát vọng trong lòng nàng.
” Thân thể thật sự tốt sao?” Hoàng Thái Hậu thân mình cứng lại, thanh âm khẽ run chứa vài phần không xác định.
” Thật sự rất tốt.” Mạnh Phất Ảnh nâng mắt lên, nhẹ nhàng cười, trong nụ cười có sự an ủi, cũng có cảm động.
” Thật tốt … thật tốt, Ảnh nha đầu của ta thật sự rất tốt.” Hoàng Thái Hậu hiển nhiên cũng có chút kích động, liên tục nói, ôm lấy tay nàng càng chặt hơn.
Nhưng hai mắt hơi trầm lại, Ảnh nha đầu nhiều năm chịu khổ, bà há lại không biết, giả bộ như không biết chỉ vì bảo hộ Ảnh nha đầu. Bây giờ chính là thời điểm nên xử lý một chút.
” Vết thương trên người không nghiêm trọng chứ?” Hơi đẩy thân thể của nàng ra, lo lắng hỏi.
” Đã không sao rồi, Hoàng nãi nãi không cần lo lắng.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng an ủi.
” Haha, trưởng thành đã hiểu chuyện hơn rồi.” Trên mặt Hoàng Thái Hậu lộ ra vẻ hài lòng, cười khẽ, Ảnh nha đầu như lúc này khiến bà yên tâm hơn.
Dừng một chút, lại nói khẽ: ” Mấy ngày nữa phụ thân ngươi sẽ về đến đây, qua hai mươi ngày nữa là Đại thọ Năm mươi tuổi của phụ thân ngươi, cũng là sinh thần của ngươi, lúc đó đại thần trong triều tất nhiên đều đến chúc mừng, Hoàng Thượng hẳn là cũng sẽ đi. Hoàng nãi nãi đã cho người làm cho ngươi một bộ y phục rồi, xem chừng hai ngày sau sẽ đưa tới, hôm đó nhất định phải trang điểm cho Ảnh nha đầu thật xinh xắn, đẹp đẽ .”
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, nhắc tới người phụ thân uy phong này, thời niên thiếu nhiều lần xuất chinh cùng Hoàng Thượng, ở chiến trường hai lần không để ý đến tánh mạng của mình cứu Hoàng Thượng, mỗi lần chiến loạn đều là ông đi bình ổn, nhiều năm như vậy rất ít khi bại trận.
Bởi vậy, Hoàng Thượng phong ông là Định Quốc Hầu, quả nhiên là dưới một người trên vạn người.
Mạnh Phất Ảnh đang suy tư, quên mất phải nói lời cảm tạ Hoàng Thái Hậu.
Thấy nàng không nói, Hoàng Thái Hậu lại hiểu lầm suy nghĩ của nàng, âm thầm thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Hoàng nãi nãi biết tâm tư của ngươi, Bạch Dật Thần đúng là hảo nam nhi khó gặp trong thiên hạ, đến hôm đó liền mượn thọ yến lần này đem chuyện của các ngươi quyết định luôn.”
Nha đầu này ngay cả trái tim cũng đặt ở trên người Bạch Dật Thần, nhưng Bạch Dật Thần…
Bởi vì Ảnh nha đầu trước kia ngây dại, bà cũng không nỡ mà đi thúc ép, cũng sợ lúc Ảnh nha đầu gả đi lại bị khi dễ, hiện thời Ảnh nha đầu đã trở nên tốt hơn, việc này cũng có thể định đoạt rồi.
Mạnh Phất Ảnh cả kinh, không ngờ Hoàng Thái Hậu đột nhiên đề cập đến việc này, liền đứng thẳng người, cúi đầu hành lễ: “Ảnh nhi khẩn cầu Hoàng Thái Hậu cho Ảnh nhi hủy bỏ hôn ước này.”
Nét mặt nghiêm cẩn, trịnh trọng, ngay cả xưng hô cũng sửa lại.
Hoàng Thái Hậu sửng sốt, trong mắt hiện rõ ràng vài phần ngoài ý muốn, “Ngươi không phải từ nhỏ đã thích y sao? Sao đột nhiên lại muốn hủy bỏ hôn sự?”
“Ảnh nhi đã suy nghĩ thông suốt, chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu. Bạch công tử trong lòng không có con, con cần gì phải miễn cưỡng.” Mạnh Phất Ảnh từng chữ , từng chữ rất trịnh trọng nói ra .
Hoàng Thái Hậu mắt hơi hơi lóe lên một cái, trên mặt xuất hiện vài phần khó xử, suy tư một lát sau mới từ từ nói: “Ngươi có thể nghĩ thông suốt, đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều ,chính Hoàng Thượng hạ chỉ ban hôn, chẳng lẽ lại có thể tùy ý sửa đổi?”
Nếu có thể từ hôn Bạch Dật Thần đã sớm làm, Bạch Dật Thần từ hôn không được, phía bên nàng đương nhiên cũng không thể làm được, đó là quan hệ đến uy nghiêm của Hoàng Thượng.
Mạnh Phất Ảnh cảm thấy cả kinh, nhưng cũng minh bạch sự lo lắng của Hoàng Thái Hậu vừa nói là điều gì.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân.
” Thất điện hạ, Bát Vương gia, Thập Vương gia đến.” Thanh âm thái giám có chút cao vút lập tức truyền đến.
Ba thiếu niên trẻ tuổi đi đến, cùng hô lên : ” Thỉnh an Hoàng nãi nãi.”
” Hảo, hảo, không cần hành lễ, ngồi xuống cả đi.” Gương mặt Hoàng Thái Hậu tràn đầy yêu thương.
Mạnh Phất Ảnh khẽ ngước mắt lên nhìn.
Nam tử đứng ở giữa…
Lông mày hơi nhíu lại tinh xảo như ngọc, môi khẽ mím, trong sáng như ngọc châu, như thiên thần có vẻ đẹp tuyệt thế làm cho người ta không khỏi mê say. Tuy tuyệt mỹ nhưng không thấy nửa phần âm nhu, vừa cương nghị lại không hiện lên nửa điểm thô lỗ.
Mà càng làm cho người kinh thán chính là cặp mắt thâm thúy của hắn, đôi mắt ấy tựa như có từ lực trong vũ trụ vô hạn, chỉ liếc mắt một cái sẽ kìm lòng không được mà bị hút vào.
Lông mi dài thẳng, đôi mắt tĩnh lặng, sự linh chuyển biến mất sâu không lường được, lạnh lùng như muốn đóng băng, chỉ chừa lại sự mê hoặc kinh diễm cho thế nhân .
Hắn là người mà người người đều biết, người người kính sợ “Thất điện hạ” của Hiên Viên Vương triều – Hiên Viên Diệp.
Cũng là người trong lòng Mạnh Như Tuyết.
Nam tử bên trái phong lưu phóng khoáng lại mang theo sự bất cần đời.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!