Hai ngày nay Hàn Trung cảm thấy rất
chán nản.
Không phải vì nhà họ Huỳnh, mà là vì cậu
con rể Phan Lâm đó.
Hắn thật sự không thể chấp nhận được,
một tên vô dụng bám váy đàn bà sao lại có
thể trở thành thiếu niên thần y như lời lão Hà
nói chứ?
Thật hay giả chứ?
Anh ta gọi điện cho lão Hà để hỏi rõ tình
hình, nhưng Lão Hàđó chẳng thèm để ý đến
cậu.
Lần này ông ta đến chữa bệnh là vì muốn
trả ân tình cho cha của anh ta là Hàn Long,
nếu không phải vì thế, thì lão Hà làm sao lại
chạy đến đây chứ?
Bây giờ lão Hà không nói, Hàn Trung
cũng không biết Phan Lâm rốt cuộc là như
thế nào.
“Bỏ đi! Nói tới nói lui, chẳng qua cũng chỉ
là một thầy lang chân đất! Một tên nghèo
đáng thương!“Hàn Trung phỉ nhổ, trong mắt
lóe lên một tia tà khí: “Mình đường đường là
một trong bốn thiếu gia của Giang Thành
Hàn Trung, sao có thể sợ một tên vô dụng
phế vật đó chứ? Nếu không chiếm được Lý Ái
Vân, thì từ nay tên Hàn Trung này sẽ được
viết ngược lại!”
Nói xong, Hàn Trung cầm điện thoại mà
không biết mình sẽ gọi cho ai.
Nhà họ Huỳnh rất vui mừng, ông Hà đã
thực sự cứu được Huỳnh Hạo Thiên theo
đơn thuốc do Phan Lâm viết.
Nhà họ Huỳnh vô cùng cảm kích.
Sau khi Lão Hà rời đi, Huỳnh Gia Đông
lập tức yêu cầu Huỳnh Lam chú ý tới Phan
Lâm.
Suy cho cùng một người mà ngay cả Lão
Hà cũng phải gọi là sư phụ, làm sao có thể là
hạng người hời hợt được?
Phan Lâm cái gì cũng không biết đó,
sáng sớm hôm sau thay quần áo sạch sẽ,
đến bệnh xá ở trung tâm thành phố theo địa
chỉ mà Lý Ái Vân nói.
Anh không có hứng thú đối với chuyện
này, nhưng hiện tại vẫn phải ở lại Giang
Thành.
Dẫu sao, thời điểm … vẫn chưa đến.
Tam Chi Đường nằm ở trung tâm thành
phố Giang Thành, cũng không gọi là xa phố
đi bộ phồn hoa nhất, và chỉ cách các trung
tâm mua sắm lớn xung quanh vài phút đi bộ,
nhưng Tam Chi Đường không phải là một
con đường nhộn nhịp.
Con phố này nhỏ hẹp và cũ kỹ, đầu kia
dẫn vào một ngôi làng trong thành phố, nên
ít người đi lại.
Người tiếp Phan Lâm là một cô gái ngoài
hai mươi tuổi.
Cô gái đeo một cặp kính, trông rất trâm
tính, có làn da trắng và mái tóc ngắn vén tai,
nhưng điều gây sốc là vóc dáng của cô ấy,
nóng bỏng đến mức sắp bùng nổ.
Phiên bản đặc biệt của đường cong chữ
S, dù khoác trên mình lớp áo blouse trắng
cũng khó có thể che giấu vóc dáng gợi cảm
đó.
Có thể dùng một câu để hình dung cô ấy
đó chính là “mặt học sinh mà dáng phụ
huynh”?
“Anh là Phan Lâm?” Cô gái nâng kính,
lông mày cau lại, trong mắt hiện lên vẻ chán
ghét.
Hiển nhiên cô cảm nhận được ánh mắt
của Phan Lâm.
Hừ, đàn ông nào cũng đều như thết
“Chào cô, Tú Lan.” Phan Lâm mỉm cười
duỗi tay ra, nhưng bên kia không có đáp lại.
“Vốn dĩ bệnh xá chúng tôi không tuyển
người, nhưng là thỉnh cầu của bạn học cũ
nên tôi không thể từ chối. Anh có chứng chỉ
bác sĩ hay chứng chỉ dược sĩ không?”
“Không.
“Được rồi, anh phụ trách tủ thuốc vậy,
anh sẽ chịu trách nhiệm phân loại dược liệu
đã mua, Hơn nữa, lúc không có gì làm thì
quét dọn vệ sinh một chút, cọ rửa lau chùi, là
được rồi.” Tú Lan nói.
Tuy khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh,
nhưng cô ấy nói hay làm việc gì cũng có sức
sống mạnh mẽ.
Phan Lâm gật đầu: “Được!”
Phan Lâm làm thủ tục đơn giản và chính
thức trở thành nhân viên của Tam Chỉ Đường.
Nhưng nói đúng ra, anh chỉ là một tên
làm tạp vụ.
Tú Lan không định để Phan Lâm đụng
vào mấy công việc liên quan đến bệnh nhân,
dù sao Phan Lâm cũng không phải bác sĩ,
nếu xảy ra vấn đề gì thì sẽ rất phiền phức.
“Bây giờ tôi phải đi khám bệnh,anh chờ ở
đây, nếu có bệnh nhân đến, anh bảo họ đợi
một lát, lát nữa bác sĩ Nghiêm sẽ đến, lúc đó
anh ấy sẽ xử trí, hiểu không?”, Tú Lan nhìn
vào bảng lịch trình, sốt ruột nói.
“Ừ” Phan Lâm gật đầu, Tú Lan đi ra
ngoài.
Phan Lâm yên lặng ngồi trước tủ thuốc,
chán nản nhìn tủ thuốc trước mặt.
“Bên đó, chắc cũng có một cái tủ như thế
này nhỉ?Hơn nữa nó còn được làm bằng
vàng.”
“Tính như thế, chắc đến đầu năm, thì có
thể qua đó rồi…”
Phan Lâm mơ màng nhìn cái tủ, tự lẩm
bẩm.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu con tôi!”
Đúng lúc này, một tiếng hét hoảng sợ
vang lên.
Phan Lâm đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy
một người phụ nữ vội vàng bế một đứa bé
khoảng bốn năm tuổi xông vào bệnh xá.
Khuôn mặt của đứa trẻ đỏ bừng, mồ hôi
nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, thoạt nhìn bệnh
không nhẹ.
Trong viện không có ai, Phan Lâm cũng
không quan tâm, bước tới mấy bước, dùng
tay sờ lên trán, sau đó nhanh chóng bắt
mạch cho đứa bé, khoảng hai phút sau…
“Mau đặt đứa nhỏ lên giường bên trong!
Cởi quần áo của bé ra.”
“ồ…. được … được …” Người phụ nữ rất
lo lắng, nhưng trong mắt hiện lên vẻ nghi
hoặc.
Cô ta không nhìn thấy Phan Lâm mặc áo
bác sĩ, hơn nữa còn trẻ như vậy … liệu có ổn
không?
Đây là bệnh xá trung y!
Người này chắc không phải là thực tập
sinh chứ?
Người phụ nữ cảm thấy hoài nghi, nhưng
không dám chần chừ, nên lập tức làm theo.
Phan Lâm từ trong tủ bên cạnh lấy ra
một bộ túi đựng kim, lấy kim bạc ra, dùng
cồn khử trùng, sau đó khéo léo châm kim
cho đứa trẻ.
Người phụ nữ đứng sang một bên, trong
lòng vẫn còn nghỉ hoặc, nhưng khi nhìn thấy
kỹ thuật châm cứu thuần thục của Phan
Lâm, cô ta lập tức sững sờ.
Cô không hiểu về châm cứu, cũng chưa
từng xem châm cứu nhiều, nhưng kỹ thuật
châm cứu của Phan Lâm thực sự rất tuyệt
vời. Hôm nay cô đưa con trai đi mua sắm,
con trai đột nhiên phát bệnh, cũng vì gấp rút
nên mới chạy vào bệnh xá này, ban đầu cô
rất hối hận vì sao mình không đến bệnh viện
lớn, sợ con mình có chuyện gì, nhưng bây giờ
không biết tại sao cô lại cảm thấy rất an tâm.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Người phụ nữ thì thào vài câu, không lâu
sau, một người đàn ông trung niên, đầu tóc
thưa thớt mặc áo sơ mi trắng xông vào bệnh
xá.
“Nga! Con trai thế nào rồi? Nó bị sao
thế?”
Người đàn ông trung niên lo lắng hỏi.
“Đừng làm ồn!” Người phụ nữ vội vàng
nói.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, nhìn
thấy Phan Lâm đang châm cứu bên trong.
Đứa trẻ rất bình tĩnh giống như đang ngủ,
không còn khóc quậy nữa, khí sắc cũng từ từ
phục hồi.
Người đàn ông trung niên im lặng, nhưng
trong lòng đầy nghi hoặc như một người phụ
nữ khi nãy.
Một lúc sau, Phan Lâm dừng lại.
“Bác sĩ, con trai tôi bị sao vậy?” Người
đàn ông trung niên vội vàng hỏi.
“Viêm dạ dày cấp tính nhưng không có gì
nghiêm trọng, mua một ít long nhãn, về rang
chín hột nghiền thành bột mịn, mỗi lần uống
25 gam, ngày 2 lần, uống với nước lọc, một
thời gian sau sẽ khỏi, thường chú ý chế độ ăn
uống, đừng có cái gì cũng cho bọn trẻ ăn.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!” Người
phụ nữ cảm ơn một lần nữa.
Nhưng người đàn ông trung niên vẫn còn
phân vân, nói nhỏ: “Có nên đưa con đến
bệnh viện lớn không? Nếu phòng khám nhỏ
này không đáng tin cậy thì sao?”
“Cái này …” Người phụ nữ cũng do dự.
Quả thực, nhìn vẻ mặt của Phan Lâm,
anh ta không giống một bác sĩ.
Cho dù giống, cũng không phải loại có
thể yên tâm.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông
đột nhiên đi vào trong viện, kinh ngạc nhìn
Phan Lâm: “Cậu là ai?”
Ba từ này khiến hai vợ chồng sợ hãi.
“Anh chắc là bác sĩ Nghiêm? Xin chào,
tôi là Phan Lâm.” Phan Lâm đưa tay ra, lễ phép nói.
Bác sĩ Nghiêm không bắt tay Phan Lâm,
mà liếc mắt một cái, lạnh lùng hỏi: “Phan
Lâm, anh đang làm gì vậy? Đang chữa bệnh
cho người ta à? Anh không phải đến làm tạp
vụ sao? Ai cho anh vào đây quậy lung tung?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt đôi vợ chồng
kia thay đổi ngay lập tức.
“Cái gì? Vậy anh không phải là bác sĩ?”
“Giỏi lắm! Không phải bác sĩ mà còn dám
khám bệnh cho con trai tôi! Nếu con trai tôi
có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua
cho anh”
Cặp vợ chồng giận dữ hét lên, sau đó ôm
đứa bé chạy ra khỏi bệnh xá bắt taxi đến
bệnh viện.
Có không ít tin tức về việc bác sĩ giả giết
người!
Vương Nghiêm nhìn chằm chằm Phan
Lâm mắng, “Cậu có biết cậu đang làm cái gì
không?”
“Chữa bệnh cứu người.” Phan Lâm bình
tĩnh nói.
“Chữa bệnh cứu người? Cậu cũng xứng
sao? Phan Lâm! Cậu đừng tưởng tôi chưa
từng nghe nói về cậu, cậu chính là thằng ăn
bám nhà họ Lý! Vợ của cậu khó khăn lắm
mới tìm được việc cho cậu, cậu lại ở đây làm
xăng làm bậy? Cậu biết y thuật sao? Cậu biết
chữa bệnh sao, nếu như chết người, cậu sẽ
chịu trách nhiệm sao? ” Vương Nghiêm
mắng, không chút nể nang.
“Tình trạng của đứa nhỏ vừa rồi rất khẩn
cấp, đưa đến bệnh viện e sẽ không kịp. Nếu
không làm như vậy, sợ rằng nó đã không qua
khỏi rồi. Nếu nó chết ở đây, bệnh xá chúng ta
vẫn phải chịu trách nhiệm.”
“Có chịu trách nhiệm, thì cũng sẽ do cậu
tự chịu, mau cút khỏi đây!” Vương Nghiêm
hét lên.
Phan Lâm thở dài, thầm lắc đầu.
Đã như thế, thì đi vậy.
Dù sao anh cũng không có hứng thú ở
bệnh xá nhỏ xíu này, đi rồi sẽ thoải mái hơn.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Phan Lâm quyết
định về nhà.
“Khoan đã, lát nữa hẳn đi”
Vương Nghiêm lại đột nhiên gọi Phan
Lâm lại.
“Làm gì?”
“Tôi vừa nghĩ,cậu không thể cứ đi như
thế này, nếu như có chuyện gì xảy ra với đứa
nhỏ người ta tìm đến tận cửa thì sao? Cho
nên bây giờ cậu ở đây đợi một tiếng sau hẳn
đi!”Vương Nghiêm ậm ừ.
Cảm giác Vương Nghiêm đang không
muốn tự rước họa vào thân.
Phan Lâm cau mày, tuy rằng rất khó chịu,
nhưng nói đúng ra, Vương Nghiêm không có
làm gì sai.
Sau nửa giờ, hai vợ chồng kia quả nhiên
quay lại
“Haha, cậu tiêu rồi!” Vương Nghiêm thấy
thế, âm thầm chế nhạo.
Phan Lâm vẫn bình tĩnh.
Nhưng nhìn thấy người đàn ông trung
niên bước nhanh về phía Phan Lâm, cũng
không biết ông ta muốn làm gì.
Vương Nghiêm lùi lại nửa bước, biểu thị
chuyện này không có liên quan gì đến anh ta,
hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Đấn lúc đó, cho dù người đàn ông này
muốn đánh Phan Lâm hay mắng anh, anh ta
sẽ không quan tâm.
Tuy nhiên, khi người đàn ông đến gần
Phan Lâm, anh ta đột nhiên lấy trong túi ra
một xấp tiền giấy đưa vào tay Phan Lâm, vừa
nói vừa tỏ ra áy náy: “Bác sĩ trẻ, chuyện đó,
vừa rồi tôi thật sự rất xấu hổ. Đây là phí
châm cứu của cậu.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương
Nghiêm ngây người tại chỗ.
“Các người đưa con đến bệnh viện
chưa?” Vương Nghiêm hỏi.
“Đưa rồi.”
“Bác sĩ đã nói gì.”
“Bác sĩ Trương ở bệnh viện Nhân dân nói
rằng đứa bé không có gì nghiêm trọng, may
thay, bệnh của đứa bé đã được xử lý kịp thời,
nếu không tính mạng của nó sẽ nguy hiểm.
Đó cùng là nhờ vị bác sĩ này”, người phụ nữ
ôm đứa trẻ trong lòng vẫn còn run sợ nói.
“Bác sĩ, cảm ơn! Cảm ơn!” Người đàn
ông trung niên mừng rỡ đến mức như sắp
quỳ xuống.
Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, cũng coi
như là sinh con muộn, nếu có chuyện gì xảy
ra với đứa con trai duy nhất này thì phải chịu
đựng một đả kích quá lớn.
Phan Lâm vội vàng đỡ ông ta.
“Đứa nhỏ không sao thì tốt, sức khỏe
của nó còn rất yếu, dẫn về nhà nghỉ ngơi cho
khỏe, uống thuốc đúng giờ.“Phan Lâm cười
nói.
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ” người đàn ông
xúc động nói rồi cầm lấy một số dược liệu ở
Tam Chi Đường, cả hai cùng đứa trẻ rời đi.
Vương Nghiêm đứng sững sờ.
Anh chàng này thực sự có thể chữa khỏi
bệnh?
Sao có thể như thế được? Không phải
nói anh ta là một kẻ vô dụng ăn bám nhà họ
Lý sao?
Vương Nghiêm nghĩ không thông, nhưng
rất nhanh chóng lấy lại trạng thái bình
thường.
“Chó táp phải ruồi thôi, cậu không có
giấy chứng nhận trình độ y tế, phòng khám
bệnh của chúng tôi không thể chứa chấp để
cậu làm ẩu được, đi đi!” Vương Nghiêm nói.
Phan Lâm không thèm nói chuyện với
anh ta, đặt tiền lên quầy, xoay người đi về
phía cửa.
Lúc này, Tú Lan vừa đi khám bệnh trở về
vội vàng bước vào cổng.
Cô bước đi hấp tấp, trực tiếp ngã nhào
vào trong lòng Phan Lâm.
Phan Lâm lanh tay lẹ mắt, lập tức ôm lấy
Tú Lan.
Đột nhiên, một mùi thơm nhẹ nhàng
thoang thoảng, Phan Lâm cảm thấy như
mình đang ôm một viên kẹo bông gòn…
Tú Lan sững sờ, một lúc sau mới phản
ứng lại, vội vàng đẩy Phan Lâm ra.
“Anh làm gì vậy? Anh là người đã có vợ,
còn muốn lợi dụng tôi? Có bao giờ nghĩ đến
cảm giác của Ái Vân không?” Hai má Tú Lan
đỏ bừng, tức giận quở trách.
Vừa nghĩ đến bạn thân nhất của mình
cưới một anh chàng ham ăn biếng làm như
vậy khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Người đàn ông này sao lại xứng với Ái
Vân chứ?
“Lần sau cô sắp ngã, tôi sẽ không giúp.”
Phan Lâm sắc mặt không chút thay đổi nói.
Tú Lan không nói nên lời.
“Anh đi đâu vậy?” Tú Lan điều chỉnh lại
†âm thái.
“Về nhà, bác sĩ Nghiêm hình như không
hoan nghênh tôi.” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Đó là bởi vì cậu ta tự tiện khám bệnh
cho người ta!” Vương Nghiêm phía sau lập
tức nhảy ra hét lớn.
Khi Tú Lan nghe thấy, khuôn mặt nhỏ
nhắn trở nên thật khó coi.
“Phan Lâm, tôi biết anh hiểu một chút y
thuật, nhưng anh muốn hại chết chúng tôi
sao? Chúng tôi là phòng khám bệnh thông
thường, anh không thể chữa bệnh cho bệnh
nhân khi chưa có chứng chỉ! Nếu có chuyện
gì xảy ra, anh phải chịu trách nhiệm!”
Đây là vấn đề về nguyên tắc, Tú Lan sẽ
không nhượng bộ, cho dù Phan Lâm chữa
khỏi bệnh cho bệnh nhân.
Tuy nhiên, số mệnh là do trời định.
Phan Lâm cũng không phản bác.
“Vậy tôi có thể về được chưa?”
“Mau cút đi.Vương Nghiêm khó chịu nói.
Tú Lan do dự một hồi, nghiêm nghị nói:
“Nếu anh có thể đảm bảo rằng sau này mình
sẽ không phạm phải sai lầm nữa, nể mặt Ái
Vân, tôi có thể cho anh một cơ hội khác.”
“Tú Lan!”Vương Nghiêm lo lắng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!