Chương 30: Ông không như tôi
Trịnh Thiên Hào đã vội vàng trở về Giang Thành trong đêm.
Kể từ sau vụ của Lê Tiểu Uyên lần trước, ông ấy đã nhận được cuộc gọi từ Tú Lan.
Nhưng lúc đó, ông ấy có việc quan trọng không thế về ngay được.
Và lần này Tam Chi Đường đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ông ta không quay về xử lý thì tình hình sẽ càng mất kiểm soát.
Trai viện của nhà họ Trịnh và nhà họ Lý khá giống nhau, cả hai đều có cảm giác cổ kính, giống như khu nhà những năm thập niên 70, 8.
0 Nhưng mà nhà họ Trịnh hiển nhiên lớn hơn nhà họ Lý, cho dù là trang trí hay điêu khắc, cũng đều xa xỉ hơn.
Đúng lúc này, trong phòng khách nhà họ Trịnh.
Đèn sáng rực rỡ.
Một ông già với mái tóc bạc trắng trong bộ Đường trang màu đỏ đang ngôi trên chiếc ghế bành trước mặt.
Người đàn ông trung niên gọi là bác Phong thì đứng bên cạnh, đứng im bất động giống như một pho tượng.
Nhìn thấy tình trạng này Tú Lan không khỏi giật mình, bịn rịn cúi gập đầu xuống bộ dạng giống như đã mắc phải sai lâm.
Đây có phải là Trịnh Thiên Hào?
Phan Lâm liếc nhìn ông lão, trong lòng cảm thấy tò mò.
Trịnh Thiên Hào gần như là một bác sĩ có tiếng ở Giang Thành, không chỉ vậy, ông còn là một thầy thuốc Trung y nổi tiếng cả nước, không chỉ có một Tam Chi Đường ở Giang Thành, mà khắp cả nước đều có dây chuyền, ở Giang Thành chẳng qua chỉ là một cửa tiệm nhỏ mà thôi, chính là nơi do Trịnh Thiên Hào giao cho cháu gái của mình quản lý.
“Ông nội.” Tú Lan thì thâm một tiếng.
“Không sao chứ?” Đôi mắt đục ngầu của ông lão nhìn Tú Lan ân cần hỏi.
Rõ ràng là ông vẫn rất yêu quý cô cháu gái này.
“Không sao … Bệnh nhân đã hồi phục, chân tướng đã được tìm ra, Vương Nghiêm cũng đã bị bắt, Tam Chi Đường chúng ta chỉ cần bồi thường cho bệnh nhân là được rồi …’ Tú Lan nói.
Trịnh Thiên Hào khẽ gật đầu, sau đó quay sang bên cạnh nói: “Ngày mai đăng báo cáo, công bố sự thật, cho đại chúng biết chuyện này.’ “Vâng lão gia.” Bác Phong gật đầu.
Trịnh Thiên Hào nhìn về phía Phan Lâm.
“Cậu là Phan Lâm?”
“Chào Trịnh thân y!” Phan Lâm nắm chặt hai tay cung kính giơ lên.
“Chàng trai trẻ không tệ nhỉ,tuổi còn trẻ như thế mà đã có được tài năng này, đúng là hiếm thấy.” Trịnh Thiên Hào lại gật đầu.
Tuy rằng trong lời nói có rất nhiều ý tán thưởng, nhưng vừa nghe giọng điệu, lại có vẻ rất hời hợt.
Phan Lâm cũng chẳng quan tâm.
“Thầy của cậu là ai?” Trịnh Thiên Hào lại hỏi.
“Tôi không có thầy dạy.”
“Không có thầy dạy? Sao có thể chứ?
Chẳng lẽ y thuật tinh thâm khắp người cậu đều là tự học?”
“Có thể nói như vậy, con người tôi rất thích đọc sách, và tất cả đều là sách về y học cổ truyền. Bình thường không có gì làm tôi thương lấy một số thảo dược hoặc ngân châm ra nghiên cứu, nếu nói đến thầy dạy, thì có thể nói tới lão trung y hàng xóm nhà tôi, dù sao lúc ông ta rảnh rỗi, sẽ gọi tôi sang đứng bên cạnh ông ấy xem ông ấy châm cứu. “Phan Lâm nói.
“Vậy à? Cậu là người ở đâu?”
“Bây giờ tôi là người Giang Thành.”
“Bây giờ? Cha mẹ ở đâu?”
“Mẹ tôi? Đã mất ba năm trước, còn cha tôi … cũng mất rồi.” Phan Lâm hờ hững nói.
Trong lòng anh, cha anh sống hay chết cũng chẳng có gì khác biệt.
“Ra vậy, thật là một đứa trẻ tội nghiệp.”
Trịnh Thiên Hào gật đầu, nhưng giọng nói của ông ta nghe không có chút thương xót nào.
Ông ta xua tay.
Bác Phong lấy ra một hộp mật mãtừ bên cạnh, sau đó đặt trước mặt Phan Lâm rồi mở ra.
Ngay lập tức, một xấp tiền giấy mới tinh nằm trong hộp khóa.
Mùi tiền thơm phảng phất xộc vào mũi.
Tú Lan hơi sững sờ.
Sắc mặt Phan Lâm không thay đổi, nhưng hai mắt có hơi sáng lên.
“Cái này cho cậu.” Trịnh Thiên Hàolấy ly trà bên cạnh lên nhấp một ngụm.
“Vô công bất thụ lộc, khi không cho tôi một khoản tiền lớn như vậy, tôi làm sao có thể nhận?”
“Tôi biết cậu không có công, cho nên tiền này cũng không phải để thưởng cho cậu.”
Trịnh Thiên Hào bình tĩnh nói.
Những lời của Trịnh lão gia vừa dứt, lông mày Phan Lâm đột nhiên cau lại.
Tú Lan cũng phản ứng lại, lo lắng nói: “Ông nội.”
Nhưng trước khi cô ấy có thể nói bất cứ điều gì, Trịnh Thiên Hào đã giơ tay lên, ra hiệu cho cô ấy không được nói.
“Lão gia như thế là có ý gì?” Phan Lâm điềm tĩnh hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ mong sau nàycậu đừng gây chuyện nữa mà thôi.” Trịnh Thiên Hàolạnh lùng nói: “Nếu cậu đồng ý, tiền sẽ là của cậu.”
“Gây sự?” Phan Lâm như hiểu ra điều gì đó.
Trịnh Thiên Hào im lặng một lúc, khẽ nói: “Ngày mai tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo để giải thích sự cố y học hôm nay với giới truyền thông và công chúng.”
“E rằng không chỉ có chuyện này, đúng không?” Phan Lâm cười.
“Đúng vậy, trong cuộc họp báo ngày mai, tôi cũng sẽ giải thích với giới truyền thông về việc Tú Lan đã sử dụng y thuật của Trịnh gia cứu sống năm bệnh nhân!” Trịnh Thiên Hào.
lại nói.
“Ông nội” Tú Lan bị sốc: “Sao ông có thể làm như thế?”
“Tú Lan, im đi.” Trịnh Thiên Hào lạnh lùng nói.
“Năm người rõ ràng là do Phan Lâm cứu!
Làm sao có thể nói cho người khác biết là con đã cứu họ?” Hai mắt Tú Lan ửng đỏ.
“Trịnh lão gia là muốn giữ tấm bảng hiệu y thuật quý giá này của Trịnh gia nên mới làm như thết Chỉ có vậy thôi.” Phan Lâm một lời nói thấu tâm tư của Trịnh lão gia.
Đối với Trịnh Thiên Hào mà nói, tổn thất vào đồng không phải là chuyện lớn, nhưng danh tiếng của nhà họ Trịnh không thể bị phá hủy trong tay ông ấy.
Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng một khi bị người quan tâm phóng đại lên thì sẽ là vết nhơ đối với nhà họ Trịnh.
Trịnh Thiên Hào là người rất coi trọng danh tiếng, không cho phép điều này xảy ra nên phải đặt kết quả cứu năm người lên Tú Lan thì cả thế giới sẽ biết rằng bác sĩ ở Tam Chi Đường Vương Nghiêm vì tiền mà tráo đổi dược liệu quý, xem mạng người như cỏ rác, cháu gái của Trịnh thần y đã thi triển y thuật thần kỳ, cứu vớt tổn thất, giúp người chết hồi sinh, cứu sống năm mạng người.
Bằng cách đó, danh tiếng của Trịnh gia sẽ được nâng lên một tâm cao khác.
Gọi Phan Lâm tới cũng chỉ là muốn mua chuộc anh, muốn anh làm theo kế hoạch này.
“Chàng trai trẻ, cầm lấy đi, cậu có làm việc ở Tam Chi Đường mười năm cũng không thể kiếm được một số tiền lớn như thế đâu.” Trịnh Thiên Hào lạnh lùng nói.
“Không!” Tú Lan tức giận đá thẳng vào chiếc hộp.
Keng keng!
Chiếc hộp rơi xuống đất tiền đều vương vãi khắp sàn.
“Ông nội, con tuyệt đối không đồng ý!
Năm người đó rõ ràng là do Phan Lâm cứu, sao ông có thể đổ lên đầu con? Hơn nữa, lúc đó rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến, nếu tổ chức họp báoăn nói lung tung như thế! Là ông đang lừa dối mọi người đấy!” Tú Lanthét lên âm ï.
Nhưng Trịnh Thiên Hào rất bình tĩnh.
Ông tavẫy tay, bác Phong bước tới, nhặt tiền bỏ vào thùng rồi hỏi: “Hôm chữa trị cho năm người đó, cháu có giúp sức?”
“Cháu… cháu chỉ chịu trách nhiệm sắc thuốc, nhưng cũng do Phan Lâm dạy con sắc thuốc…”
“Thế là đủ rồi!”
Tú Lan chưa kịp nói xong thì Trịnh Thiên Hào đã trực tiếp ngắt lời cô.
“Ông nội…”
“Về phần các nhân chứng ở hiện trường hôm nay, tôi sẽ cho người đút lót họ, trong cuộc họp báo ngày mai, tôi cũng sẽ nói ra sự thật, sự thật chính là cháu gái tôi đã cứu sống năm người bằng y thuật thần kỳ của nhà họ Trịnh. Bọn họ có thể sống, đều là nhờ y thuật Trịnh gia chúng tôi” Trịnh Thiên Hào nhẹ nhàng nói.
Hai mắt Tú Lan khẽ run, cả người bất lực ngồi bệt xuống mặt đất.
“Cậu thanh niên, lão phu đã nói rồi, gọi cậu qua đây, không phải để thưởng cho cậu, mà là căn dặn cậu, hy vọng cậu sẽ không gây sự, cậu có hiểu được lời của lão phu không?”
Trịnh Thiên Hào nhìn Phan Lâm, dường như có một sự ép buộc không thể dùng lời nói để giải thích.
“Tôi hiểu rồi.” Phan Lâm thở dài một hơi, cười khẩy.
“Rất tốt!”
Trịnh Thiên Hào hài lòng gật đầu: “Cậu là người thông minh, lão phu rất thích kết bằng hữu với những người thông minh, chàng trai trẻ, thiên phú của cậu không tệ, hơn nữa cũng rất lanh lợi, để thưởng cho cậu,lão phu không chỉ sẵn lòng bỏ ra một khoản tiền, mà còn sẵn lòng nhận cậu làm học trò, bây giờ cậu chỉ cần quỳ xuống bái lễ kính trà với lão phu, sau này cậu sẽ chính thức trở thành đệ tử của Trịnh Thiên Hào này. Tất nhiên, sau khi bạn trở thành học trò của tôi, cậu phải tuyên bố với người khác rằng tất cả y thuật của cậu là do tôi dạy,cậu hiểu chứ?”
Tú Lan cứng đơ người.
Chắc cô không ngờ người ông yêu quý của mình lại quá đáng đến như vậy.
Phan Lâm rốt cuộc cũng hiểu tại sao vị Trịnh thần y này lại nổi tiếng tứ phương và được vô số người săn đón.
Anh không thể nhịn được phá lên cười.
“Cậu cười cái gì?” Chú Phong cau mày hỏi.
“Ta nhớ tới một chuyện rất nực cười.”
Phan Lâm đáp.
“Chuyện gì mà nực cười?”
“Y thuật của tôi tốt hơn ông ta.” Phan Lâm chỉ vào Trịnh Thiên Hào cười nói.
“Hỗn xược!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!