"Hàng thật hay không hàng thật tôi cũng nhìn không ra, nhưng màThiếu chủ nhà chúng tôi từ trước tới giờ không uống trà thô. Loại trà giá trị một lạng thấp hơn 600 ngàn, Thiếu chủ nhà chúng tôi là nuốt không trôi xuống cổ được!"
Nàng vừa dứt lời, Lăng Việt đã nhấp một ngụm nước trà, khuôn mặt của Tú Nhi giãn ra cười nói:
"Thiếu chủ nhà tôi đã uống, xem ra đây là trà thật!"
Trương Văn Hách ừng ực một tiếng, nuốt nước miếng một cái, đi đến bên cạnh Lăng Việt, ngồi xổm ở trên ghế sa lon, trơ mắt nhìn.
"Cái kia... Trà này, dễ uống không?"
Lông mày của Lăng Việt hơi nhíu, thản nhiên nói:
"Uống cũng được, một chén trà này không dùng nước thường pha được. Bình thường mà nói muốn nấu Tử Kim Long Lân, cần phải dùng nước ở giữa hồ Tuyết Sơn Thiên Trì để nấu ba lần, mới có thể ngâm nở, loại trừ tạp chất. Nhưng mà nước ở giữa hồ muốn chở tới đây, chi ít nhất 20 triệu mới bảo quản được”.
"Ông trời của tôi ơi, muốn uống một chén trà này, tiền vận chuyển nước thôi thế mà còn đắt hơn lá trà?"
Tú Nhi lần nữa cau mày hỏi:
"20 triệu, rất đắt sao?"
Trương Văn Hách nhịn không nổi muốn phun ra một ngụm máu tươi, mẹ nó, hai tên này là lừa đảo thật sao? Làm sao mình lại có cảm giác, mình chính là một tên nghèo hèn vậy trời?
"Này! Cậu không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt của cậu xem ra thật không tốt đâu đấy?"
Tú Nhi có chút quan tâm hỏi.
Trương Văn Hách khoát khoát tay.
"Không có gì, vừa mới rồi ở ngực của tôi có chút đau mà thôi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao."
Dứt lời, cậu ta quay người đi về lại chỗ ngồi lúc trước, cái mùi thơm đang lan tỏa trong không khí làm cho cậu ta có một loại cảm giác muốn khóc.
Giờ phút này, cậu ta lại nhìn về trà đại hồng bào của mình, cũng đã cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Nhưng ở bên trong nội tâm của hắn, vẫn kiên cường như cũ.
"Không được, mình nhất định phải vạch trần hai kẻ lừa đảo này mới được, nếu không thì Trương Văn Hách mình còn có mặt mũi gì nữa chứ?"
Nghĩ tới đây, cậu ta ngồi trở lại trên ghế sa lon, lại hai chân bắt chéo với nhau, lập tức khôi phục lại cái bộ dáng kiêu ngạo lúc trước.
"Đúng rồi, nghe anh nói anh là Quỷ Cốc thiếu chủ, nghe cái tên Quỷ Cốc này giống như là tên của một môn phái ở Hoa Hạ, chắc hẵn anh cũng sẽ có học một chút công phu nhỉ?"
Lăng Việt nhẹ "Ừ" một tiếng, không suy nghĩ gì nữa, tỉ mỉ thưởng thức trà.
Nhìn cái bộ dáng lạnh nhạt này của Lăng Việt, lại làm cho Trương Văn Hách nhịn không được châm chọc.
"Quả nhiên không hổ là một tên lừa đảo cao cấp nha, vậy mà cũng dám giả trang thành một tên thiếu chủ gì đó! Nhưng màcon cọp giấy chung quy vẫn là con cọp giấy mà thôi, bản thiếu gia lập tức liền chọc thủng mày rồi."
"Khụ khụ!"
Hắn rõ ràng sửa lại một chút cuống họng, lần nữa mở miệng hỏi:
“Anh đã là thiếu chủ của Quỷ Cốc, vậy anh... Chắc là cũng học được một ít võ công chứ nhỉ?"
"Ừm, cũng có học một chút."
"A ~!"
Nghe thấy Lăng Việt xác nhận có học võ công, ánh mắt của Trương Văn Hách sáng lên, khóe miệng giương nhẹ, nói:
"Đúng dịp quá, tôi đây cũng có một chút công phu mèo cào. Từ khi ở châu Phi trở về chân tay cũng hơi cứng nhắc. Nếu không ngại thì anh luyện tay cùng với tôi đi, để cho tôi mở mang kiến thức công phu Quỷ Cốc của các anh thế nào”.