Dứt lời, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, hướng về phía bên ngoài.
Sau một lát, Lăng Việt hai tay đặt ở sau lưng, Tú Nhi và Minh Thừa đi theo phía sau, chậm rãi đi vào trong đại sảnh!
Hắn tiến đến dung mạo thoát phàm xuất trần, trong ánh mắt mọi người không nhịn được lóe qua một vệt kinh diễm.
Tuy Lăng Việt tuy có mang bộ dáng lãng tử hào hoa, thế nhưng ở giữa chính giữa trán của hắn giống như mang một cỗ khí chất khiến người nhìn mà phát khiếp.
Mọi người chỉ bị dung mạo và khí chất của Lăng Việt làm cho rung động, nhưng trong góc Trầm Vạn Thông kia lại là đang híp lại hai mắt, ánh mắt đặt trên người Lăng Việt, không ngừng vừa đi vừa di chuyền xuống phía dưới!
Không đợi Từ Long mở miệng, dưới đài Từ Bắc Thần đột nhiên kinh hô lên một tiếng, chỉ tới Lăng Việt liền la lớn:
"Ông nội, chính là là hắn! Chính là tiểu tử này, xuất thủ đánh cháu!"
"Ồ?"
Từ Long nheo mắt lại, ánh mắt bắn ra càng thêm sắc bén, ép thẳng tới Lăng Việt.
"Cậu thật to gan! Ngay cả con cháu Từ gia ta cũng dám đánh? Đánh còn chưa tính, thế mà không chạy, còn dám tới ta Từ gia làm loạn, cậu quả thực là chán sống rồi!"
Lăng Việt một mặt lạnh nhạt.
"Có phải là chán sống hay không, chuyện này không trọng yếu, tối nay ta tới không phải đến tính sổ với ông!"
"Thế câuh muốn đây làm gì?"
"Ta muốn... Giang Châu!"
"Cậu nói cái gì?"
Từ lão gia trừng to mắt, dáng vẻ trên mặt giống như không thể tin vậy.
"Ta nói, ta muốn Giang Châu!"
Lăng Việt lặp lại một lần nữa, Từ lão gia liền ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Ha ha ha... A ha ha ha.... thú vị, vô cùng thú vị! Tôi sống đã nhiều năm như vậy. Vẫn là lần đầu gặp sự việc buồn cười như thế!"
Cười cười, sắc mặt của ông ta dần dần chuyển thành băng lãnh, nụ cười cũng dần biến thành bộ dạng đang nhe răng cười vậy!
"Cậu muốn Giang Châu? Cậu tính là thứ gì? Cũng dám tranh đoạt Giang Châu với tôi?"
"Ta tính là gì, ông không có tư cách biết, ông cần phải biết, Giang Châu từ nay là của họ Lăng, là được rồi!"
Lăng Việt lộ ra bảy phần bá khí, ba phần điên cuồng làm cho tất cả mọi người ở đây không khỏi khiếp sợi
Từ Long ngông cuồng nhừng mà Từ Long vẫn có tư cách để ngông cuồng!
Không nói đến những thứ khác, chỉ cần nói đến tập đoàn Từ thị tại Giang Châu làm sao lại nổi danh như vậy?
Giá trị thị trường vượt qua 200 tỷ, nhìn khắp toàn bộ Giang Châu, ai có thể địch lại?
Học trò của Từ Long không biết có bao nhiêu nhưng trong số phú hào ở Giang Châu chi ít cũng hơn nữa!
Cho nên với sự ngông cường của Từ Long, mọi người tuy giận nhưng cũng không dám nói gì, bởi vì ông ta có thực lực!
Lại nhìn Lăng Việt!
Đúng. . . Có vẻ như cũng có mấy tên thủ hạ như Trương Đạo Sơ. Nhưng mà đám người
Trương Đạo Sơ cũng mới đạt tới cấp bậc như học trò Từ Long, chớ đừng nói là nói chuyện ngang hàng cùng Từ Long!
"Ha ha ha ha ha... .
Từ Long lại một lần ngửa mặt lên trời cười to.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!