Khi nói câu này, hai mắt Lưu Phương Lan như phát sáng.
Nhà họ Tần giàu sang của tỉnh Tâm Hợp, chia nửa giang sơn! Đây là ý gì? Thật sự không thế ước lượng được!
Trong một đêm trở thành phú hào của tỉnh Hà Bảo, giống như cố gắng phấn đấu mấy trăm năm.
Phương Hy Văn nhăn mày thành một đường thẳng, không vui mà nói: “Mẹ, con còn tưởng là cái gì chứ! Thì ra là cái này sao? Bác sĩ nhà họ Tần nhiều không đếm xuể, bây giờ nghe nói Tần Nam Ca hứa hẹn sẽ đồng ý gả cho người nào chữa khỏi bệnh cho cô ấy, vậy chữa bệnh này nhất định còn khó hơn so với lên trời!”
Vừa nói, ánh mắt Phương Hy Văn không ngừng nhìn Trần Hạo Hiên.
Cô không được, không có nghĩa Trần Hạo Hiên không được.
Phương Hy Văn di chuyển ánh mắt, ám chỉ nói: “Tần Nam Ca không phải bạn học của anh sao, hay là anh thử chút đi?”
Lưu Phương Lan từ chuyện lần trước, đối với Trần Cảnh Khôn và Trần Hạo Hiên đều vô cùng không có thiện cảm.
Lúc này bà ấy nhìn thấy Trần Hạo Hiên, trong mắt càng hiện lên vẻ không vừa ý.
Anh có thể? Anh tính làm gì!
Cô còn chưa nói hết câu, ngoài cửa lại có người.
“Cậu ta không có cơ hội đi xem bệnh đâu.” Người ở cửa tới, là anh họ Lưu Thành Phong của Phương Hy Văn.
Phương Hy Văn đứng dậy đón, nói: “Anh họ, sao anh lại tới đây?”
Lưu Thành Phong không để ý Phương Hy Văn, trực tiếp đi tới trước mặt Trần Hạo Hiên, nói: “Thu gom đồ đạc, một nhà mấy người cút khỏi nhà họ Lưu, liền, ngay và lập tức!”
Lưu Phương Lan và Phương Hy Văn đều vô cùng sửng sốt.
Đặc biệt là Lưu Phương Lan, bà ấy quay lại nhà họ Lưu cũng không dễ gì mới khiến cụ nhà đã hai mươi năm không gặp có chút ấn tượng tốt với bà ấy, thời gian này bà ấy không muốn rời khỏi.
“Lưu Thành Phong, cháu nói gì vậy? Cháu dám đuổi chúng ta ra à, cháu quên là hôm sinh nhật bà ngoại sao? Cụ bà thích Trần Hạo Hiên nhiều thế nào, thích gia đình chúng ta như thế nào? Cháu cũng không thể bởi vì gia đình chúng ta lấn át danh tiếng của cháu mà đuổi chúng ta đi được!”
Lưu Thành Phong khinh thường nói: “Dì, thật đúng là không phải, đây cũng là ý của bà ngoại.”
Lưu Phương Lan đương nhiên không tin: “Cháu nói bậy!”
Lưu Thành Phong không quan tâm, trực tiếp hỏi Trần Hạo Hiên: “Tôi nói bậy? Trần Hạo Hiên, người của cậu có phải đã ra tay với Nhan Tuấn Vũ không?”
Trần Hạo Hiên gật đầu: “Đúng.”
Loại chuyện này không cần phải phủ nhận.
Lưu Thành Phong lại hỏi: “Vậy có phải cậu lại đi đến Tây Giới không?”
“Cũng đúng luôn.”
Lưu Thành Phong lại hỏi tiếp: “Có phải cậu để đồng đội ở Bắc Giới, cũng giết luôn người Tây Giới!”
“Vẫn đúng, lại làm sao?” Trần Hạo Hiên tự cao tự đại đáp trả.
Giờ phút này, Lưu Phương Lan và Phương Hy Văn thật sự vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ không dám tin, Trần Hạo Hiên biến mất một ngày là do đột nhiên đi Tây Giới.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!