“Ngại quá, trên đường có chút việc nên tới trễ.”
Hứa Vân cùng Giang Lâm đi vào phòng, tìm chỗ ngồi xuống.
Giang Lâm cũng nhận ra ánh mắt địch ý của người kia, chỉ là anh không quen biết hắn ta, cũng giả vờ như không thấy.
Chỉ là khi ngồi xuống, Giang Lâm lại phát hiện không chỉ tên đàn ông mặc âu phục kia có địch ý với anh, mà những người khác cũng có ánh mắt như thế.
Người ngồi bên cạnh Hứa Vân tên là Vu Linh, nhìn gương mặt đơ vì tiêm cằm cũng đủ thấy cô ta ám ảnh làm đẹp tới mức nào.
Vu Linh nhìn Giang Lâm nhịn không được mà nói với Hứa Vân.
“Hứa Vân, sao lại đem chồng tới?”
“Đúng vậy, dẫn anh ta tới thì lại có người ghen đó nha.”
Một người phụ nữ khác cũng cười nói.
Nghe được lời này, Hứa Vân theo quán tính nhìn người đàn ông mặc âu phục màu trắng, cô liền biết Tôn Hàn Thiên từ thời đại học vẫn luôn yêu thầm cô, cũng nhiều lần thổ lộ mà đều bị Hứa Vân từ chối.
Sau đó Tôn Hàn Thiên đi nước ngoài du học, lúc này mới về nước, cho nên thu xếp cùng bạn cũ hội họp, muốn ở cùng Hứa Vân.
Cô nhìn thoáng qua Tôn Hàn Thiên, rồi cũng nhàn nhạt nói.
“Anh ta thì ghen gì chứ, tớ cũng đã có chồng.”
Tôn Hàn Thiên nghe thấy Hứa Vân nói vậy thì biết cô là đang lần nữa âm thầm từ chối hắn, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Ban đầu, Tôn Hàn Thiên biết Hứa Vân kết hôn, trong lòng cũng thất vọng, chỉ là hắn biết chồng Hứa Vân chỉ là một tên nam hộ lý nhu nhược, lại còn tới nhà Hứa Vân ở rể, thậm chỉ là bị ức hiếp chỉ biết im lặng.
Nghĩ vậy Tôn Hàn Thiên thấy người như vậy không xứng với Hứa Vân, hơn nữa dựa vào thân phận địa vị của mình, hắn có thể đè ép chồng của cô, một lần nữa theo đuổi Hứa Vân.
“Hứa Vân, em nói vậy không đúng rồi, ai nói em kết hôn thì anh không ghen?”
Tôn Hàn Thiên cười cười rồi nói với Hứa Vân.
Giang Lâm nghe lời này trong lòng cảm giác khó chịu, đây chính là trước mặt anh lại đào góc tường nhà anh sao?
“Ai dô, Tôn thiếu à, anh thổ lộ cũng nên nhìn một chút, chồng người ta có mặt ở đây đó.”
Vũ Linh cười nhìn Giang Lâm.
Cô ta ngoài mặt thì cứ như nhắc nhở Tôn Hàn Thiên, kỳ thực là muốn Tôn Hàn Thiên chỉnh Giang Lâm.
Dù sao ai cũng biết Giang Lâm chính là kẻ bất lực, dù bị người ta ức hiếp cũng không phản kháng.
Tôn Hàn Thiên nghe Vũ Linh nói vậy thì nhìn phía Giang Lâm nói.
“Ngại quá, về sau chúng ta xem như là tình địch, cũng nên biết nhau một chút. Tôi là Tôn Hàn Thiên, là đại thiếu gia của nhà họ Tôn.”
Nói xong Tôn Hàn Thiên đưa tay ra có ý muốn bắt tay Giang Lâm.
“Tôi tên Giang Lâm, tình địch kia, sợ là anh không có tư cách đó.”
Giang Lâm cũng nhàn nhạt đáp lại, sau đó cũng đưa tay bắt tay Tôn Hàn Thiên.
Nghe Giang Lâm nói vậy, Tôn Hàn Thiên tức giận trong lòng, chỉ là một thằng ở rể cũng dám nói hắn không đủ tư cách?
Chỉ là hắn vẫn tươi cười không biểu hiện gì.
“Giang Lâm à, anh thật biết nói đùa.”
Tôn Hàn Thiên nói xong thì tăng thêm lực ở tay, dù gì ở nước ngoài hắn từng học qua võ thuật, có sức lực không tệ, cùng Giang Lâm thử chút lực cũng xem như được đi.
Một bên ba người Vũ Linh, nhìn bàn tay Tôn Hàn Thiên, cũng biết hắn đang âm thầm dùng lực.
Tôn Hàn Thiên có thực lực thế nào bọn họ rõ nhất, e rằng tay Giang Lâm không trụ nổi.
Đang lúc bọn họ chờ đợi Giang Lâm mất mặt phải kêu lên đau đớn thì lại nghe tiếng ‘rắc”.
Vẻ mặt Tôn Hàn Thiên vô cùng khó coi, lại có chút đau khổ.
“Anh làm gì vậy? Buông tay ra.”
“Ai dô, ngại quá, tôi chỉ là một nam hộ lý ở bệnh viện, tay không biết nặng nhẹ là gì, ngại ghê.”
Giang Lâm nhàn nhạt cười buông lỏng tay.
Ban đầu Giang Lâm cũng không định làm gì, chỉ là Tôn Hàn Thiên lại không biết tốt xấu muốn so lực, Giang Lâm chỉ là nhẹ tay…
Tôn Hàn Thiên rút tay về, trán đầy mồ hôi, giấu đi tay bị thương đang run rẩy.
Vừa lúc Tôn Hàn Thiên chú ý thấy Hứa Vân cũng thấy được, hắn mất mặt trước mặt crush của mình, càng cảm giác không thể chấp nhận, trong lòng toàn là tức giận, ngồi về chỗ cũ.
Nếu so lực không ổn vậy Tôn Hàn Thiên dùng thực lực của bản thân chèn ép Giang Lâm, cái gì không được.
Hắn đưa thực đơn cho Hứa Vân, nói với phục vụ.
“Hứa Vân, anh mới về nước, cũng không biết nơi nào ổn, nên tới tạm đây, em xem có gì ngon cứ gọi đi.”
Hứa Vân từ chối.
“Không cần, mọi người thấy gì ổn là ổn rồi.”
“Em chính là hoa khôi, là đệ nhất trọng yếu trong lòng mọi người, em không gọi ai có tư cách gọi.”
Tôn Hàn Thiên chính là muốn Hứa Vân cảm thấy chỉ có hắn mới tạo ra ưu việt cho cô.
Tôn Hàn Thiên thấy Hứa Vân cũng không kêu gì, hắn liền nói.
“Được thôi, các người đem món đắt nhất ngon nhất tới, cứ lên hết, rượu cũng thế.”
Người phục vụ nghe Tôn Hàn Thiên nói vậy thì vội nói.
“Thưa ngài, rượu cùng đồ ăn ở đây đều rất xa xỉ, ngài muốn xem lại chút rồi chọn?”
“Nói nhảm gì đó? Nói cậu mang lên cứ mang lên.”
Tôn Hàn Thiên mặt lạnh nói.
“Vâng!”
Người phục vụ đành đáp ứng rồi đi ra.
Tôn Hàn Thiên đắc ý nhìn Giang Lâm, dù sao cũng chỉ là kẻ bất lực, cả đời không cảm nhận được khoái cảm tiêu tiền như nước.
Rất nhanh đồ ăn cùng rượu được đem lên cả, một bàn toàn đồ đắt đỏ, chỉ là Tôn Hàn Thiên lại không để ý đồ ăn mà rót rượu, hướng Giang Lâm mà nói.
“Anh em Giang Lâm, tôi cùng Hứa Vân là bạn học, xem như có giao tình, lần đầu gặp mặt, chúng ta uống một chút.”
“Không được, tôi không biết uống, uống một ly sẽ say.”
Giang Lâm vội xua tay nói.
Tôn Hàn Thiên nghe nói anh không uống, trong lòng vui vẻ, nếu vậy càng muốn chuốc say anh, muốn là cho Hứa Vân nhìn ra ai là người tốt nhất.
Hắn ta nghĩ vậy liền nói.
“Sao thế được chứ, tôi mời rượu anh là thành ý, không thể không uống.”
Giang Lâm bị ép đành nâng ly cùng Tôn Hàn Thiên, uống một ly, rượu vừa xuống, Giang Lâm có chút khó chịu.
Tôn Hàn Thiên thấy vậy thì âm thầm cười lạnh, phế vật đúng là phế vật, một ly rượu cũng không uống nổi, uống thêm chắc chắn sẽ gục ngay tại chỗ.
Tôn Hàn Thiên uống tiếp một lý, lại đưa mắt ra hiệu cho hai tên bạn của mình kia, để họ mời rượu Giang Lâm, mau chóng chuốc say Giang Lâm.
Vậy thì không ai quấy rầy hắn cùng Hứa Vân rồi.
“Không, không được, tôi sẽ say mất.”
“Không thể, thật sự không thể.”
“...”
Nháy mắt, mười bình rượu đều đã hết, Tôn Hàn Thiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Chết tiệt!
Giang Lâm mở miệng là nói không được, nhưng uống mãi không ngã, không lung lay là thế nào.
Tôn Hàn Thiên cảm giác bản thân sắp ngã, Giang Lâm còn chưa thấy dấu hiệu gì.
“Được rồi, hôm nay chúng ta có thể tận hứng, tôi mời anh một ly.”
Giang Lâm giơ ly rượu, nói với Tôn Hàn Thiên.
Tôn Hàn Thiên hơi giật mình, tên này lại còn mời ngược?
Đây là biểu hiện đã say nha.
Có thể thêm một ly Giang Lâm sẽ đổ gục tại chỗ cho xem, nghĩ vậy Tôn Hàn Thiên nâng ly.
“Được, uống!”
Nói xong Tôn Hàn Thiên nghẹn lại, ngẩng đầu ép rượu đổ vào, rượu vừa vào thì lại buồn nôn, Tôn Hàn Thiên phun ra khỏi miệng, vô cùng dơ bẩn, tanh hôi.
Vũ Linh cùng đám bạn bịt mũi che miệng bỏ trốn.
Giang Lâm cười lắc đầu, thật là không biết tự lượng sức, uống xong ly này Giang Lâm cũng không cảm thấy có dấu hiệu say.
Thật Giang Lâm sao có thể say?
Y Thánh truyền thừa là chuyện đùa sao?
Tôn Hàn Thiên nôn xong thì tỉnh hơn chút, hắn nhìn đống bầy nhầy kia, cả người ghe rợn, biết bản thân không làm được gì Giang Lâm, ngược lại chính mình bị mất mặt.
Vũ Linh đi tới giúp Tôn Hàn Thiên hạ bệ Giang Lâm.
“Giang Lâm, anh ngây người gì đó? Còn không dọn đi? Ở bệnh viện làm hộ lý không phải dọn dẹp sao?”
Giang Lâm nhíu mày: “Sao tôi phải dọn?”
“Nói điều vô nghĩa, hộ lý còn không phải chuyên chăm sóc nói trắng ra là phục vụ người khác sao? Nhìn quanh cũng không ai hợp hơn anh đi dọn.”
“Một kẻ ăn bám, ở rể thì làm chuyện này cũng tốt mà? Hiện tại có gì mà sĩ chứ?”
“Thật ra anh nhìn chả khác gì con chó, Hứa Vân theo anh chả khác gì hạ giá trị bản thân.”
Tôn Hàn Thiên mời tới, đều là những phụ nữ có miệng mồm chua ngoa, không châm chọc Giang Lâm cũng là sỉ nhục anh.
Hắn ta thấy có người chỉ trích Giang Lâm thì thoải mái không ít.
Có sức lực hơn người thì sao? Có thể uống rượu thì sao?
Rác rưởi vẫn là rác rưởi.
Giang Lâm nghe vậy thì lòng vô cùng buồn cười, rõ ràng đối phương khiêu khích trước, chẳng qua anh thuận chiều gió.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!