Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Y Tái Sinh - Giang Lâm

Giang Lâm chuẩn bị rời đi, những lời này đúng là trưởng khoa Trần đã nói trước đó, hiện tại trả lại đủ cho ông ta.

Trưởng khoa Trần nghe lời Giang Lâm nói, lập tức ngăn cản Giang Lâm.

“Giang Lâm, là tôi sai, tôi sai rồi. Tôi nói không đúng, cậu đừng so đo với tôi, hiện tại chỉ có cậu mới giúp được tôi.”

Trưởng khoa Trần một tay lôi kéo, một tay cầu xin muốn Giang Lâm cứu mình.

“Cậu ta còn không phải đòi tiền sao? Có gì mà phải nói nhiều.”

Trương Mỹ Cúc đi ra từ phòng phẫu thuật, sẵn giọng nói với Giang Lâm.

“Cậu biết nhà tôi là Phương gia, có rất nhiều danh y muốn chữa bệnh cho con gái tôi không? Một nam hộ lý thôi, còn không biết xấu hổ.”

“Ồ, vậy Phương phu nhân cứ tìm người khác điều trị, tôi tài không tới, trị không được cho con gái bà.”

Giang Lâm lạnh lùng nói.

Anh ghét nhất những kẻ ỷ thế hiếp người, cho rằng bản thân đẳng cấp hơn người liền vênh mặt hất hàm với người khác rồi sai khiến, đặc biệt là khi cầu người giúp, còn bày ra bộ dáng bề trên.

“Trương Mỹ Cúc! Bà muốn nhìn con gái chết mới chịu đúng không?”

Phương Huy Hoàng biết tình cách này của Trương Mỹ Cúc trước sau cũng gây chuyện, quả nhiên vừa tới lại thấy bà ta dùng thái độ cao cao tại thượng với vị ân nhân này mà nói chuyện.

Ông biết, nếu đại y sư Thiết Hòa đã khen ngợi y thuật của Giang Lâm, vậy người này hẳn là con cháu cao nhân, còn bà vợ ngu ngốc này còn dùng thái độ này, muốn hại chết con gái mà.

Trương Mỹ Cúc bị Phương Huy Hoàng quát to, cũng vô hoảng sợ, cho nay bà còn chưa bị Phương Huy Hoàng rống giận như vậy, lần này Phương Huy Hoàng tức giận thật rồi.

Bà ta cũng lập tức im miệng.

Phương Huy Hoàng đi tới trước mặt Giang Lâm cung kính nói chuyện.

“Vị này, vợ tôi là người có mắt như mù, ngài cứu con gái chúng tôi một mạng, vậy mà bà ta còn thái độ không tốt, mong ngài bớt giận.”

“Vợ ông nói, tôi không xứng cứu chữa cho con gái ông, còn muốn trưởng khoa Trần đuổi tôi mà, tôi chỉ là kẻ bị đuổi, có tư cách gì cứu con gái ông chứ.”

Giang Lâm lạnh lùng nói.

Trương Mỹ Cúc ngày thường ương ngạnh, không xem ai ra gì, cảm thấy chỉ cần có tiền là giải quyết được.

Mà hiện tại, thật sự tiền lại không thể giải quyết được.

Một hộ sĩ từ phòng phẫu thuật chạy tới vội nói.

“Bệnh nhân chuyển xấu, trong miệng thổ huyết liên tục, co giật không ngừng.”

Trương Mỹ Cúc nghe vậy cũng biết tình hình nguy cấp, nếu người này không cứu con gái thì con bé sẽ chết thật

Nghĩ vậy, bà ta vội kéo tay Giang Lâm, trực tiếp quỳ xuống cầu xin.

“Vị này, tôi xin lỗi, thực xin lỗi, là thái độ của tôi không tốt, quả thực chỉ là tôi sốt ruột mà thôi, cầu ngài cứu con gái tôi…”

Giang Lâm cũng không phải người nhẫn tâm, chỉ là không thích người đàn bà kiêu ngạo này mà thôi.

Nghĩ đến bộ dạng đáng thương của Tình Tình trong phòng phẫu thuật, Giang Lâm thâm tâm cũng mềm hơn.

Người làm y cũng không nỡ để mặc bệnh nhân như thế, mặc kệ ra sao thì đó cũng là một mạng người, nếu không nhanh sợ là chết mất.

Giang Lâm thở dài, cúi đầu nói.

“Được rồi, tôi thử thêm một lần, nếu các người còn làm bậy thì thần tiên cũng không cứu được con gái các người.”

“Cảm ơn, cảm ơn cậu.”

Trương Mỹ Cúc vui tới phát khóc, nhanh chóng liên tục nói cảm ơn.

Giang Lâm lần nữa về lại phòng phẫu thuật, lại tiếp tục hạ châm, tình hình của Tình Tình cũng ổn hơn.

Nhìn thấy con gái lại lần nữa khôi phục lại, Phương Huy Hoàng cùng Trương Mỹ Cúc mới yên tâm hơn.

“Bác sĩ Giang Lâm, cảm ơn ngài đã cứu con gái tôi, đây là một chút lòng thành mong ngài nhận lấy.”

Phương Huy Hoàng nói xong thì lấy trong túi ra tờ chi phiếu, mệnh giá đã viết sẵn là mười tỷ.

Giang Lâm tuy trước giờ chưa thấy quá nhiều tiền như vậy, nhà anh luôn dựa vào việc bán bánh rán cùng cháo mà kiếm xong, hai vợ chồng già cả đời chỉ làm nghề này, kiếm không tới một trăm triệu một năm.

Tuy rằng nhiều tiền thật, nhưng Giang Lâm không nhận, đưa tay đẩy về.

“Phương tổng, đừng như vậy, chuyện cứu người là bổn phận của bác sĩ, tiền này không cần.”

Phương Huy Hoàng nghĩ một chút, người có bản lĩnh như vậy thì không để ý tới vật ngoài thân rồi.

Đưa tiền chính là nông cạn, ông vội nhận về, trong túi lấy ra một tấm thẻ kim loại màu vàng kim, đưa cho Giang Lâm rồi nói.

“Vậy đi, thẻ này ngài cứ giữ lấy, trong đó không có tiền chỉ là một thẻ VIP, là một tấm thẻ có thể dùng miễn phí các dịch vụ do Phương thị làm chủ, cũng xem như tiện hơn một chút.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận