Lão Thử vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Mạc
Huy. Nói như vậy, chẳng phải y thuật của Lâm Mạc Huy tài giỏi hơn cả thần y Kiệt sao?
Lão Thử nuốt nước miếng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Anh Huy, anh... Rốt cuộc thì anh là thần thánh phương nào vậy?”
Lâm Mạc Huy không trả lời mà chỉ thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, tên Hoàng Mao hôm nay ấy, cậu thiếu nợ anh ta bao nhiêu tiền?”
Lão Thử thở dài bất lực: “Cũng không nhiều lắm, chỉ có sáu mươi triệu thôi.” “Nhưng anh ta cho vay nặng lãi, sáu mươi triệu này của tôi mới nợ ba tháng mà con số này đã tăng lên hơn chín trăm triệu rồi. “Vay nặng lãi như thế này làm sao tôi có thể trả nổi đây
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Sáu mươi triệu, mới qua ba tháng mà đã tăng lên hơn chín trăm triệu?” “Tiền lãi như thế này cao quá rồi đấy” “Cho dù là cho vay nặng lãi thì cũng phải tuân theo quy định một chút chứ, sao lại có thể làm như thế được?” “Chẳng lẽ không có ai quản lí sao?” Lão Thử xua tay: “Anh Huy, anh không biết rồi.” “Những người này ở huyện Phương Xuyên, không ai dám trêu chọc đến bọn chúng. “Người khác nhìn thấy bọn chúng đều tránh còn không kịp, ai dám quản bọn chúng nữa?”
Lâm Mạc Huy: “Thật hay giả đấy?” “Tôi thấy không phải bọn chúng chỉ là một đám du côn lưu manh thôi sao?” “Nếu thật sự không được, cậu cũng có thể gọi điện thoại báo cảnh sát mà."
Lão Thử thở dài: “Anh Huy, nếu có thể xử lý dễ dàng như vậy thật thì đã tốt rồi.” “Nhưng vấn đề là đám người Hoàng Mao này đều có nhân vật lớn đứng sau chống lưng “Cho dù có báo cảnh sát bắt bọn chúng đi chăng nữa thì cảnh sát cũng không tìm thấy nhân chứng, bằng chứng, rất khó để kết tội bọn chúng, giam được mấy ngày rồi cũng thả bọn chúng ra thôi.” “Mà chờ đến khi bọn chúng được thả ra, đó mới là lúc bọn chúng trả thù nặng nề hơn.” “Dù có tìm được chứng cứ kết tội, nhưng bọn chúng còn có đồng bọn khác, chúng vẫn sẽ trả thù những người đã báo cảnh sát kia. “Theo như em biết thì ở huyện Phương Xuyên đã có rất nhiều người bị bọn chúng trả thù đến mức tan cửa nát nhà rồi.
Sắc mặt Lâm Mạc Huy dần lạnh xuống, những người này quả thực đúng là coi trời bằng vung mà “Bọn chúng có lai lịch như thế nào?” Lâm Mạc Huy hỏi.
Lão Thử nghi ngờ nhìn Lâm Mạc Huy: “Anh Huy, rốt cuộc thì anh đến huyện Phương Xuyên làm gì vậy?”
Lâm Mạc Huy: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Lão Thử gãi gãi đầu: “Ừm, tôi... tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Một lúc sau, Lão Thử tò mò nói: “Chắc không phải là anh cải trang vi hành đến đây đấy chứ?”
Lâm Mạc Huy mỉm cười: “Cải trang vi hành?” “Thằng nhóc cậu xem TV nhiều quá rồi phải không?” “Cậu thấy tôi giống như đang cải trang vi hành lắm sao?” Lão Thử ngượng ngùng cười cười, thấp giọng nói: "Anh Huy, nói thật thì tôi thấy anh không giống lắm.” “Nhưng mà cá nhân tôi đề nghị anh không nên quan tâm quá nhiều đến chuyện liên quan đến nhóm người này.” “Anh muốn làm việc gì, tôi nhất định sẽ giúp anh.” “Nhưng loại chuyện như thế này, việc không liên quan gì đến anh, anh... Anh cố gắng đừng rước họa vào thân. “Tôi biết anh là một nhân vật lớn, cho nên chắc chắn sẽ không sợ bọn chúng” “Nhưng mà người sống trong xã hội này, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đúng không?” Lâm Mạc Huy nhìn chằm chằm Lão Thử một lúc, bình tĩnh nói: “Nếu như tôi sợ rước họa vào thân thì vừa rồi tôi đã không ra tay giúp cậu rồi.
Lão Thử lập tức nghẹn lời.
Lâm Mạc Huy nói nhỏ: “Tôi đã từng nói với cậu một câu “Nam tử hán đại trượng phu, chưa chắc có thể lo lắng chuyện của thiên hạ, nhưng ít nhất phải lo được chuyện trước mắt. “Gặp phải chuyện bất bình, nếu ngay cả dũng khí ra tay giúp đỡ cũng không có, vậy thì có khác gì con rùa đen rụt đầu đầu chứ?”
Những lời này khiến Lão Thử phải kinh ngạc.
Anh ta nhìn Lâm Mạc Huy một cách cung kính: “Anh Huy, anh nói quá đúng” “Tôi... tôi có thể quen biết được một nhân vật lớn như anh, chính là phúc đức ba đời, tổ tiên phù hộ.” Lâm Mạc Huy cười xua tay: “Được rồi, đừng có nói nhảm nữa. “Nói đi, rốt cuộc thì những người này có lai lịch như thế nào?”
Lão Thử hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Anh Huy, chắc chắn anh cũng là một nhân vật lớn ở tỉnh Hải Dương. “Vậy không biết, anh đã từng nghe nói đến Mã Phú Quý, ông chủ ngầm ở tỉnh thành chưa?”