*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một câu nói, nếu để cho người khác nghe được, nhất định sẽ thấy khiếp sợ. Không phải người sống? Lẽ nào là người chết?
Nhưng Tống Lan Ngọc nghe xong, không hề khiếp sợ, mà vẻ mặt đầy mừng rỡ.
"Anh Huy, anh.... anh quả thật nhìn ra được tình hình của Mộc Mộc..."
"Xem ra, anh chính là người mà vị thần y kia nói, là người duy nhất cứu được Mộc Mộc!"
Lâm Mạc Huy ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"
Tống Lan Ngọc đè nén kích động, hạ giọng nói: "Anh Huy, anh cảm thấy tình hình hiện tại của Mộc Mộc thế nào?"
Lâm Mạc Huy suy nghĩ một hồi, hỏi lại: "Người bạn thân của cô, nơi ẩn náu cuối cùng có phải là ở Miêu Cương không?
Tổng Lan Ngọc lại kinh ngạc: "Anh Huy, sao anh lại biết?"
Lâm Mạc Huy than nhẹ, nói một câu kinh sợ: "Mộc Mộc đã không có trái tim rồi." %3D
"Trên thế giới này, phương pháp duy nhất để cho người không có trái tim vẫn sống được, chính là ở Miêu Cương."
"Miêu Cương có một loại Trùng Liên Tâm, có thể đặt trùng mẹ vào trong %3D người thay thế cho trái tim."
"Mà trùng con thì phải đặt trên trái tim của một người khác."
"Trùng con và trùng mẹ liên tâm, trùng con chuyển động, trùng mẹ cũng sẽ chuyển động giống nó, đó chính là trùng liên tâm."
"Trùng mẹ chuyển động, trong cơ thể của người không có tim, thì có thể làm thay tác dụng của trái tim”
"Mặc dù không hiệu quả tốt như một trái tim bình thường, nhưng có thể làm người ta miễn cưỡng sống tiếp."
"Nhưng có điều, phương pháp này, cũng có thể coi như là giết một người để cứu một người."
"Người mang trùng con đó, phải chịu đựng trái tim đập nhanh gấp đôi bình thường, xác định là cả đời nằm liệt giường, so với những người sống thực vật còn khó chịu hơn!"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Tổng Lan Ngọc trợn to mắt, kích động nhìn Lâm Mạc Huy.
"Sao, tôi nói gì sai sao?"
Lâm Mạc Huy hỏi lại.
Tống Lan Ngọc hít một hơi thật sâu, giọng run run nói: "Anh Huy... Những lời anh nói đều không sai...!"
"Chính xác là như vậy, tình hình hiện tại của Mộc Mộc chính là như vậ..."
Lâm Mạc Huy cau mày: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Hốc mắt Tống Lan Ngọc đỏ lên, hạ giọng nói: "Anh Huy, thực ra những lời tôi vừa nói, vẫn còn giấu giếm anh."
"Người bạn của tôi, lúc ấy vẫn chưa chết."
"Tên đàn ông đó dường như đã hành hạ cô ấy đến chết, nhưng khi ấy cô ấy vẫn còn thở."
"Lúc ấy tên đàn ông kia đứng trước mặt cô ấy lấy đi trái tim của Mộc Mộc. Sau đó, hắn lại cắt đứt cổ tay của cô ấy, muốn khiến cô ấy chết ở đó."
"May mắn có một vị thần y đi qua đã cứu bọn họ, bạn tôi đã cầu xin vị thần ý cứu lấy con gái cô."
"Vị thần y ấy đã dùng phương pháp trùng Liên Tâm cứu lấy Mộc Mộc."
"Thay vào đó, người bạn của tôi, cô ấy mãi mãi hôn mê!"
Lâm Mạc Huy kinh ngạc không thôi, người bạn thân của Tống Lan Ngọc thật vĩ đại.
Vì con gái, bất cứ nỗi đau nào cũng có thể chấp nhận!
Tống Lan Ngọc nói tiếp: "Vị thần y lúc đó cũng nói rồi."
"Nếu trên thế giới này, có người nhìn ra Mộc Mộc không phải con ruột của tôi, người đó, chính là người có thể cứu được Mộc Mộc!"
"Anh Huy, anh... anh có thể nào cứu Mộc Mộc, cứu người bạn thân của tôi..."
"Chỉ cần anh cứu được bọn họ, tôi.. tôi nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp anh..."
Nói xong, Tổng Lan Ngọc bắt đầu nghẹn ngào.
Nhiều năm rồi, bản thân cô cũng đã tuyệt vọng.
Không ngờ, đột nhiên lại có một tia hi vọng!
Lâm Mạc Huy thở dài: "Tổng giám đốc Lan, người bạn thân của cô, là một người mẹ vĩ đại."
"Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp CÔ."
"Nhưng muốn cứu bọn họ, không hề dễ dàng gì."
"Loại bỏ trùng Liên Tâm thì dễ, khó khăn chính là, cho Mộc Mộc một trái tim còn sống."
Tống Lan Ngọc liền nói: "Cái đó... cái đó có thể dùng phương pháp ghép tim?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Ghép tim, kiên trì không được bao lâu."
"Hơn nữa, Mộc Mộc vẫn luôn dùng trùng mẹ để sống."
"Mà sự sống của trùng mẹ, là phải định kì đút thêm dược liệu."
"Những độc tính của dược liệu này, tích lũy trong cơ thể Mộc Mộc thời gian dài, có thể nguy hiểm đến tính mạng."
"Lúc trùng mẹ ở đó, tương khắc với độc tính còn không sao
"Một khi lấy trùng mẹ ra, độc tính không được khắc chế, độc tính này có thể giết chết vài người trưởng thành!"
Tống Lan Ngọc bối rối: "Vậy... vậy phải làm sao?"
Lâm Mạc Huy: "Chỉ còn một cách duy nhất, chính là để Mộc Mộc lại tự sinh ra một trái tim nữa."
"Quá trình trái tim này trưởng thành, sẽ chèn ép không gian sinh tồn của trùng mẹ."
"Trùng mẹ bị chèn ép, sẽ nuốt trọn độc tính để nuôi cơ thể."
"Đợi đến khi trái tim thành hình, độc tố cũng bị trùng mẹ nuốt trọn, như vậy, có thể lấy trùng mẹ ra ngoài."
"Đồng thời, trái tim mới của Mộc Mộc sau này cũng sẽ như trái tim của người bình thường!"
Tống Lan Ngọc giương mắt đờ đẫn: "Có... có thể như vậy sao?"
"Trái tim của con người, lại có thể được sinh ra sao?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Trái tim, đương nhiên không thể sinh ra."
"Nhưng, có thể trồng."
Tống Lan Ngọc: "Trồng? Trồng cái gì?"
"Trồng tim!" Lâm Mạc Huy: "Giống như trồng lúa, gieo hạt giống, mọc rễ nảy mầm, lớn lên ra quả."
Tống Lan Ngọc càng mơ hồ: "Đây.. là ý gì?"
Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Chính là đặt một trái tim vẫn đang phát triển vào cơ thể của bé."
"Trái tim này, dần dần lớn lên, quá trình này, gọi là trồng tim."
Vẻ mặt Tống Lan Ngọc vẫn đầy mơ hồ: "Đây... đây vẫn là ghép tim đúng không?"
Lâm Mạc Huy: "Không giống nhau." "Ghép tim là trái tim đã thành hình