Lâm Mạc Huy sửng sốt, tài khoản công ty không phải còn hơn ba nghìn tỷ đồng sao? Theo quy định, trước khi những người đó trả lại đơn hàng thì cũng phải nửa tháng sau mới có thể giải quyết được.
Hơn ba nghìn tỷ này chắc chắn vẫn còn trong tài khoản của công ty. "Mẹ, thật ra con đang định đầu tư." "Nhưng công ty vẫn đủ tiền mà, làm sao mà phải vay chứ?" Lâm Mạc Huy ngạc nhiên nói.
Hứa Đình Hùng giận dữ, thét lên: tiên cậu giàu rồi!" "Cậu thật sự không biết tình hình của công ty bây giờ ra sao ư?" "Cậu có biết là người ta đã hủy hết toàn bộ đơn hàng hơn chục nghìn tỷ đã ký trước đó không!" "Những người này đều là những người có máu mặt. Họ bắt chúng ta phải lại toàn bộ số tiền họ đã đặt cọc trước đó." "Hiện tại tài khoản của công ty cũng chỉ còn hơn ba trăm tỷ, lấy đâu ra bảy trăm tỷ nữa đây!"
Lâm Mạc Huy sững tại sao anh lại không biết chuyện này chứ? "Chuyện này xảy ra khi nào vậy?" "Khi nào những người đó sẽ hủy đơn hàng?" "Nhiều người trong số họ từ các tỉnh khác, và Hiệp hội Y dược tỉnh Hải Dương cũng không thể kiểm soát được họ, vậy làm sao mà họ phải hủy đơn hàng?" Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Lâm Mạc Huy, cậu đừng ở đấy mà giả ngu nữa, cậu còn không biết sao?" "Các tỉnh khác đã xảy ra chuyện gì rồi?" "Nhà họ Hoắc đều có mối quan hệ với tất cả các y học thế gia ở sáu tinh miền Nam!" "Chỉ cần một câu nói của nhà họ Hoac thôi, Công ty Dược phẩm Hưng Thịnh có thể biển mất ngay lập tức ở sáu tỉnh miền Nam!" "Khó khăn lãm chúng ta mới ký được hợp đồng chục nghìn tỷ, cổ phiếu Dược phẩm Hưng Thịnh sắp tăng giá." "Cậu... cậu đúng là tên sao chổi, nếu như cậu không đắc tội với nhà họ Hoắc thì Dược phẩm Hưng Thịnh chúng ta làm sao... làm sao có thể trở thành như này chứ!"
Lâm Mạc Huy nhíu mày, thật sự không ngờ được năng lực của nhà họ Hoắc lại lớn như vậy.
Không những thế, nhà họ Hoắc này làm việc cũng thật tuyệt tình.
Chẳng lẽ chỉ để đối phó với Công ty Dược phẩm Hưng Thịnh mà nhà họ Hoac phái dùng nhiều mối quan hệ như vậy sao? "Bố mẹ, con thật sự không biết chuyện này" "Con sẽ gọi cho Thanh Mây ngay bây giờ, để cô ấy không phải thực hiện khoản đầu tư này nữa!"
Lâm Mạc Huy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hứa Thanh
Mây.
Hứa Thanh Mây không nói gì, liền cúp điện thoại. Lúc này, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhìn chấm chắm vào Lâm Mạc Huy. "Mọi chuyện sao rồi?" "Thanh Mây có đồng ý không?" "Còn chuyện tiền nong này thì sao?" "Một lần vay bảy trăm tỷ đồng, lãi là bao nhiêu chứ!" "Lâm Mạc Huy, cho dù Thanh Mây không đầu tư vào dự án đó của cậu, thi tiền lãi tính sao đây?"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Phương Như Nguyệt hét lên.
Lâm Mạc Huy cũng cảm thấy rất áy náy: "Mẹ yên tâm đi." "Con sẽ giải quyết vấn đề lãi suất!"
Hứa Thanh Tuyết liền chế nhạo: "Anh giải quyết sao!" "Lâm Mạc Huy, chúng ta có thể nhìn vào thực tế không?" "Bảy nghìn tỷ đồng này anh có biết lãi là bao nhiêu không?" "Anh thực sự tưởng mình là đại gia khi trở thành một chủ nhiệm tồi như thế này sao." "Lúc thì giải quyết chuyện này, lúc thì giải quyết chuyện kia, mình anh có thể xử lý à?" "Anh có biết ngay cả cái chức chủ do chồng tôi sắp xếp cho không nhiệm của anh cũng là "Anh tưởng rằng anh lên được chức chủ nhiệm này đều là do năng lực thực sự của anh sao? Anh thi có năng lực gì chứ, còn không phải đều nhờ chồng tôi hết sao!" "Anh đã không cảm kích chồng tôi thì thôi, còn ra tay đánh người. Tôi thực sự chưa thấy ai vong ân bội nghĩa như anh!"
Lâm Mạc Huy không nói nên lời.
Anh là chủ nhiệm khoa cấp cứu. Chồng của cô ta đã không hề bàn bạc với anh mà đã điều anh đến văn phòng có đầu tư và phúc lợi thấp. Cô ta bảo anh phải cảm kích chồng cô ta thể nào đây?
Nhưng Lâm Mạc Huy cũng không buồn tranh cãi với cô ta nhiều như vậy.
Phương Như Nguyệt xua tay: "Thôi được rồi, Thanh Tuyết, con đừng nhiều lời với cậu ta nữa!" "Lâm Mạc Huy, dù sao tôi cũng đã cảnh cáo cậu đủ rồi." "Bây giờ, số lãi này cậu phải chịu." "Sau này dù phải bán máu hay bán thận thì số tiền này, con đều trả lại cho mẹ!"
Hứa Thanh Tuyết giễu cợt: "Còn bán thận cơ đấy, cho dù có bản cả anh đi cũng không đủ tiền mà trả lãi đâu." "Lâm Mạc Huy, tôi thật sự chưa thấy ai xui xẻo như anh." "Đã không có năng lực còn suốt ngày gây rắc rối, thật là vừa hại người vừa hại mình mà!"
Mấy người đó đang nói thì đột nhiên Hứa Thanh Mây mở cửa, buớc vào.
Phương Như Tuyết ngạc nhiên: "Thanh Mây, sao con lại ở đây?"
Hứa Thanh Mây nghien răng: "Bố! Mẹ! Mọi người rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?" "Mọi người có thể không cần phải lo lắng chuyện của công ty được không?" "Con là chú tịch của công ty. Công ty phát triển như thế nào và đầu tư ra sao đều là việc của con". "Chỗ nào mọi người cũng khoa tay múa chân, rốt cuộc là muốn cải gì chứ?"
Giọng nói Hứa Thanh Mây run run, cô thực sự rất tức giận. Sắc mặt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt trầm xuống. "Thanh Mây, con nói gì vậy?" "Bảo chúng ta khoa tay múa chân là có ý gì?" "Chúng ta làm vậy, không phải đều là vì muốn tốt cho con, tốt cho công ty sao?" "Công ty không phải của một mình con? Công ty là của nhà họ Hứa chúng ta!" "Vì nó là của nhà họ Hứa, nên bố và mẹ con đương nhiên phải quan tâm đến sự phát triển và đầu tư của công ty!"
Hứa Đình Hùng tức giận nói.
Hứa Thanh Mây nóng nảy: "Công ty là của nhà họ Hứa từ khi nào vậy?" "Công ty có hội đồng quản trị và rất nhiều cổ đông. Vì vậy nên công ty này thuộc về tất cả các cổ đông!"
Phương Như Nguyệt hỏi: "Hội đồng quản trị là sao? Cổ đông là the nào?" "Con là chủ tịch, con cũng là cổ đông lớn nhất của công ty thì công ty này cũng là của chúng ta."
Hứa Thanh Tuyết chế nhạo: "Bố mẹ, mọi người còn chưa hiểu ý của chi ấy sao?" "Ý chị ấy nói, chị ấy là chủ tịch của công ty, và công ty là của chị ấy, không phải của chúng ta." "Nói thầng ra, công ty là của một mình chị ấy, không liên quan gì đến bố mẹ cả!"
Hửa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt liền nổi giận. "Thanh Mãy, con cho rằng công ty không liên quan gi đến chúng ta sao?" "Chúng ta đã vất vả, cực khổ nuôi con khôn lớn, bây giờ con báo đáp chúng ta như vậy sao?" "Con trở thành chủ tịch của công ty rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên con muốn cắt đứt quan hệ với cặp vợ chồng già này chứ gi?" "Có phải con cho rằng hai cái miệng già này sẽ ăn bám con đúng không?" "Nếu con thực sự nghĩ như vậy thì cũng được thôi." "Lát nữa, cặp vợ chồng già chúng ta sẽ tìm một viện dưỡng lão nào đó vào ở, con không cần phải trả tiền cho chúng ta. Chúng ta có chết đói ở trong đó, cũng không cần con quan tâm"
Phương Như Nguyệt hét lên.
Nhiều người ở cửa lặng lẽ xem, xì xào bàn tán. Hứa Thanh Mây tức giận đến run cả người, có không chịu nổi tính cách này của mẹ mình.
Dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ ngay lập tức làm âm lên, không quan tâm thời gian hay địa điểm. Những người xung quanh nghe thấy điều này còn tưởng rằng cô thật bất hiểu! "Mẹ, mẹ có thể nhỏ tiếng chút được không?" "Điều đó còn có ý nghĩa gì sao?" "Con chỉ nói rằng việc phát triển công ty là vấn đề của hội đồng quản trị" "Lựa chọn đầu tư cũng là vấn đề của hội đồng quản trị." "Không phải bố mẹ có thể ở nhà hưởng phúc hay sao, tại sao còn phải lo về việc phát triển công ty?"
Hứa Thanh Mây hạ giọng.
Hứa Đình Hùng trầm giọng nói: "Công ty muốn phát triển và đầu tư. Chúng ta không nói gì cả" "Nhưng vấn đề là, chúng ta biết rõ việc đầu tư này của con không tốt, chẳng nhẽ chúng ta còn không thể nói sao?" "Điều này chẳng khác gì trên đường có một cái hố, con thì cứ nhắm mắt đi về phía trước, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn con rơi vào đó mà không nhắc nhở con sao?"
Hứa Thanh Mây vội la lên: "Bổ, sao bố biết là khoản đầu tư này không tốt chứ?"
Hứa Đình Hùng cười nhạt: "Chuyện này còn phải nói sao?" "Tên họ Lâm này chắc chắn là một tên lừa đảo. Khoản đầu tư mà cậu ta đề xuất có thể là dự án tốt sao?"
Hứa Thanh Mây: "Tại sao Lâm Mạc Huy lại là tên lừa đảo chứ?" "Tại sao khoản đầu tư của anh ấy đề xuất lại không thể là một dự án tốt?" "Bố có biết dự án của anh ấy là gì không?"
Hứa Đình Hùng xua tay: "Bổ không cần biết đó là dự án gì, bổ chỉ cần biết tính cách, con người của cậu ta như thể nào là được." "Người như cậu ta thì có thể có dự án hay ho gì chứ?" "Một tháng cậu ta còn không kiểm được mấy triệu, còn dám nói đến những dự án trị giá vài chục triệu tỷ đồng, con có tin không?"
Hứa Thanh Mây vội la lên: "Đó là trước đây!" "Bây giờ Lâm Mạc Huy đã khác trước rất nhiều rồi. "Hơn nữa còn phải nói đến thời cơ. "Mấy năm nay Lâm Mạc Huy không gặp thời cơ, không có nghĩa là anh ấy không cố gãng." "Bây giờ cơ hội đến rồi, con là vợ của anh ấy, chẳng lẽ con lại không hết lòng ủng hộ anh ấy sao?"