*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông cụ Phong ngây ngần cả người, ông ta nhìn Hạ Vũ Tuyết với ánh mắt ngỡ ngàng.
Da mặt của Hạ Vũ Tuyết đỏ bừng lên, vội la lên: “Tôi... tôi quyến rũ anh khi nào chứ?"
Hoắc Thiên Sinh cười khẩy: “Cô không có quyến rũ tôi hả?"
“Vừa khéo có ông nội của cô ở chỗ này, chúng ta hãy hỏi ông nội của cô một chút xem."
“Ông cụ Phong à,vừa rồi ông kêu cháu gái của ông thay mặt cho mọi người ở thành phố Hải Dương tiếp đón tôi phải không?"
Vẻ mặt của ông cụ Phong càng thêm khó coi, ông ta tức giận liếc nhìn Hạ Vũ Tuyết một cái, dường như cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Hoắc Thiên Sinh, tôi sẽ là người chủ trì cuộc gặp mặt trao đổi lần này."
"Tôi bận tiếp các đoàn đại biểu lớn, bận quá, vì vậy tôi đã nhờ Vũ Tuyết ra hỗ trợ tiếp đãi các vị khách quý đến từ nhiều tỉnh khác nhau.”
"Nếu con bé có làm điều gì để cậu không hài lòng, cậu chỉ cần nói với tôi là được.”
“Nhưng mà cậu lại làm như vậy... có phải là hơi quá đáng rồi không?"
Hạ Vũ Tuyết rơm rớm nước mắt, cô ấy biết ông nội nói như vậy là vì giữ thể diện cho cô ấy.
Trên thực tế, ông cụ Phong nói đến mức này, ngụ ý ông ta đã cúi đầu trước nhà họ Hoắc rồi.
Không có cách nào khác, chuyện lần này xảy ra cũng tại cô thật sự có đi tìm Hoắc Thiên Sinh, nên cô làm sao có thể trách người khác được?
Thần y Kiệt đứng ở bên cạnh nhìn thấy tất cả những chuyện này, hơi nhíu mày: “Hoắc Thiên Sinh, có chừng có mực thôi."
"Cuộc họp giao lưu sắp bắt đầu rồi đấy, cậu đừng đi quá xa!"
Hoắc Thiên Sinh lạnh lùng lườm Thần y Kiệt một cái, muốn chửi lại lắm nhưng cuối cùng cũng không có mở miệng.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Mạc dù Thần y Kiệt không đại diện cho tỉnh Hải Dương Đông tham gia trong cuộc thi lần này, nhưng dù sao ông ta vẫn có mạng lưới mối quan hệ sâu rộng, không phải là người mà Hoắc Thiên Sinh có thể đắc tội được.
“Thôi bỏ đi! Bộ dạng của người phụ nữ này xấu quá. Ông đây cũng chả có hứng thú chơi đùa với cô ta!"
“Hạ Thành Phong, làm ơn hãy quản cho kỹ người phụ nữ này đi.”
“Muốn cám dỗ ông đây, ít nhất cũng bảo cô ta tự về mà soi gương lại bản thân rồi hãy mơ mộng tiếp..."
Hoắc Thiên Sinh giơ một tay đẩy Hạ Vũ Tuyết ra, dẫn theo người của chính mình, nghênh ngang rời đi.
Hạ Vũ Tuyết ngã sóng soài xuống đất, nước mắt không khỏi trào ra khỏi mi mắt.
Đêm nay, cô ấy đã chịu sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời mình.
Ông cụ Phong nhìn dáng vẻ của cô ấy, không khỏi buồn bã thở dài
“Vũ Tuyết, cháu đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Ông cụ Phong phẩy tay áo, yêu cầu người bên cạnh đưa Hạ Vũ Tuyết đi khỏi đây.
Ông quay đầu lại, vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu nói với Lâm Mạc Huy: “Cậu Huy, thật sự rất xấu hổ."
“Đứa cháu gái bất hiếu của tôi đã gây rắc rối cho ngài. Là do tôi không biết cách dạy dỗ con cháu trong nhà, xin ngài thứ lỗi cho!”
Lâm Mạc Huy cũng không quan tâm lắm, đối với anh mà nói, Hạ Vũ Tuyết chỉ là cháu gái của ông cụ Phong mà thôi.
Nhưng thật ra ông cụ Phong cảm thấy vô cùng thất vọng.
Sau khi chuyện đêm nay xảy ra, cả đời này của Hạ Vũ Tuyết đừng bao giờ mơ tưởng lọt vào mắt của Lâm Mạc Huy. Thậm chí cô ấy còn không có tư cách làm bạn với Lâm Mạc Huy!
Ông ta thở dài đầy buồn bã, ngay chính bản thân ông ta cũng cảm thấy không biết phải làm sao.
Vì cháu gái của mình mà ông ta đã làm ra một chuyện cực kỳ ích kỷ.
Kết quả lại bị Hạ Vũ Tuyết làm cho rối tung lên, ông ta có thể làm gì được nữa?
Chỉ có thể trách Hạ Vũ Tuyết đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, tham lam những thứ phù phiếm, muốn đuổi theo cái gọi là xã hội thượng lưu, cuối cùng rơi vào kết cục này...tất cả đều là đáng đời nó!
Hoắc Thiên Sinh không đến phòng nghỉ của phái đoàn Quảng Đông, thay vào đó, anh tìm một nơi vắng vẻ, gọi một cuộc điện thoại cho bố mình, kể về chuyện của Thần y Kiệt.
“Bố, con thật sự không ngờ rằng Lâm Mạc Huy thế mà là một thần y thâm tàng bất lộ!"
"Lần này, nếu anh ta giành chiến thắng, vậy chúng ta tiêu rồi bố à!"
"Chúng ta phải nghĩ ra cách để ngăn chặn chuyện này xảy ra."
Hoắc Thiên Sinh lo lắng nói thầm.
Hoắc Ngô Bang suy tư hồi lâu: “Lúc này mà muốn kéo Lâm Mạc Huy về giúp nhà họ Hoắc của chúng ta làm việc, chắc chắn không thể được rồi!”
"Vì vậy, điều duy nhất chúng ta có thể làm là ngăn cản anh ta giành chiến thắng!”
"Nghĩ cách bắt cóc người thân và bạn bè của cậu ta, uy hiếp cậu ta không được chiến thắng!"
Hai mắt của Hoắc Thiên Sinh sáng lên, lập tức nở nụ cười: “Con hiểu rồi."
Hoắc Thiên Sinh đặt điện thoại xuống, nói ngay: “Đi, bắt cái người tên gì mà Hứa Thanh Mây đến đây cho tôi!"
Mấy tay đàn em đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó nhỏ giọng nói: “Cậu Sinh, chuyện này... chỉ sợ không làm được.”
“Mới vừa nãy chúng tôi đã cử một số nhóm người qua đó, phát hiện càng ngày càng có nhiều người đến khu vực gần nhà của cô ta để bảo vệ."
"Không chỉ có lão hổ gì gì đó đích thân dẫn người nhìn chằm chằm ở đó, mà ngay cả Trần Phước Nguyên cũng kêu một lượng lớn đàn em tới trông coi.”
“Ước chừng Lâm Mạc Huy đã biết chuyện lần trước là chúng ta ra tay nên anh ta cố tình đề phòng chúng ta rồi!"
Sắc mặt của Hoắc Thiên Sinh lạnh xuống: “Tên khốn này cũng khá gian xảo đấy."
“Thật là chết tiệt! Nếu biết chuyện sớm thì ngay khi tao vừa đến tỉnh Hải Tân đã lập tức bắt cóc con nhỏ Hứa Thanh Mây kia rồi, để tao xem thằng đó có thể làm gì được!
Vài tên thuộc hạ của Hoắc Thiên Sinh cúi đầu không nói gì, nếu như Hoắc Thiên Sinh biết chuyện sớm hơn đã để Lâm Mạc Huy trực tiếp đại diện tỉnh Hải Dương dự thi, cần chi từng bước từng bước quậy ra cớ sự hôm nay?
Lúc này, một người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói: “Cậu Sinh, thật ra chúng ta không cần đi bắt Hứa Thanh Mâ."
Hoắc Thiên Sinh ngạc nhiên: “Ý của mày là?"
Người đàn ông: "Cậu Sinh, anh quên chuyện chúng ta đang giữ em gái và em rể của Hứa Thanh Mây à, chính là Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình đó!"
Lúc này Hoắc Thiên Sinh mới nhớ tới: "Ồ, là hai người bọn họ à?"
"Không phải mày đã ném bọn chúng vào chuồng chó sao?"
“Còn sống hả?"
Người đàn ông nói: “Cậu Sinh, anh không nói muốn mạng của bọn họ."
“Vì vậy, mấy bữa nay, tôi chỉ nhốt bọn chúng ở trong chuồng chó, không có giết hai người đó.”
“Cậu Sinh, thật ra chúng ta có thể dùng hai người này để uy hiếp Lâm Mạc!”
Cậu Sinh lắc đầu: “Ngươi không phải đánh rắm!”
"Không phải là cô chưa nhìn ra thái độ của hai đàn ông chó má đó đối với Lâm Mạc Huy."