Phương Như Nguyệt nổi giận: “Có gì mà không thể chứ?" "Cầu đã kiếm biết bao nhiêu tiền vì ông ta, ông ta hằn nên chia cho cậu một it, điều này cũng là lẽ thường." “Thằng bé này, sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy chứ?" “Nếu như không có cậu thì ông ta đi đâu mà kiếm được nhiều tiền như thế hà?" “Ỏ, bây giờ tiền đã đến tay nên trở mặt không nhận người đúng không?"
Lâm Mạc Huy mở miệng nói: "Mẹ à, không phải người đó đã giúp chúng ta mở công ty hay sao? Cái này sao có thể gọi là tro mặt không nhận người được chứ?"
Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Tôi không quan tâm được nhiều như thế, cậu nhất định phải đòi tiến về bằng được." "Đùng là người càng có tiến thì càng keo kiệt, không biết là loại người gì nữa?" "Tôi không cần công ty, cậu nói với Tran Phước Nguyên rằng nhà chúng ta không thiếu công ty, mà chủng ta còn có cả một công ty Dược phẩm Hưng Thịnh lớn như vậy, còn muốn công ty khác để làm gì chứ?" "Cậu nói với ông ta rằng nếu như ông ta không đưa tiền thì tôi sẽ di ra ngoài làm lớn chuyện này lên, để cho ông ta mất hết danh dự ở cải thành phố Hải
Tân này"
Lâm Mạc Huy ngẩn ra, mẹ đây là định hổ nháo không nói lý, cướp trắng trợn hay sao?
Anh im lặng một lúc rồi khẽ nói: "Mẹ à, con cho rằng chúng ta tốt hơn vẫn đừng làm lớn chuyện này với Tổng giám đốc Nguyên." “Bây giờ Tổng giám đốc Nguyên đang chịu trách nhiệm phân bổ nguồn tài nguyên y tế ở thành phố Hải Tân này, công ty Dược phẩm Hưng Thịnh nhà chúng ta có thể nhận được bao nhiêu tài nguyên tất cả đều phụ thuộc vào ông ta đấy." "Nếu như thật sự làm lớn chuyện này khiến Tổng giám đốc Nguyên tức giận muốn phong sát công ty của chúng ta thì Dược phẩm Hưng Thịnh có lẽ sẽ bị phá sản đấy."
Phương Như Nguyệt: “Hả?" "Không...không đến nỗi chứ?" "Trần Phước Nguyên không phải là ông chủ của chuỗi hiệu thuốc Thánh Nguyên thôi sao, ông ta...ông ta lại có năng lực lớn như vậy à?"
Lâm Mạc Huy bất đắc dĩ nói: "Trước đây thì không nhưng bây giờ ông ta đã nắm giữ quyền lực tối cao trong ngành y tế của thành phố Hài Tân rồi."
Phương Như Nguyệt bỗng chốc trở nên im lặng, mãi một lúc lâu sau mới thấp giọng nói nhỏ: "Hay...hay là cậu cử đi gặp ông ta để trao đổi thử xem sao." "Tôi cảm thấy thái độ của cậu vẫn chưa đủ cứng rắn." "Nếu thái độ của cậu kiên quyết một chút thì ông ta nhất định sẽ nhân nhượng."
Lúc này Hửa Thanh Mây đã không thể nhịn nổi nữa giật lấy điện thoại: "Mẹ à, mẹ dựa vào cái gì vậy?" "Me có biết Trần Phước Nguyên là ai không? Mẹ còn muốn tỏ ra cứng rắn với người ta à?" "Cho đến nay, mỗi năm Trần Phước Nguyên đều muốn nhấn chìm vài người xuống lòng sông Tân Hài đấy" "Mẹ kêu Mạc Huy đi gặp rói to thái độ cứng rắn với ông ta, vậy chẳng phải kêu anh ấy đi chết hay sao?"
Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Có nghiêm trọng đến thế không?" "Lâm Mạc Huy, cậu chính là sợ chết cho nên mới không dám đi đòi tiền đúng không?"
Hứa Thanh Mây đã tức đến mức không thốt ra lời được nữa, một lúc lâu sau mới giận dữ lên tiếng: "Con không nói chuyện với mẹ nữa." “Dù sao Tổng giám đốc Nguyên người ta đã giúp chúng ta mở công ty, cũng đã rất có lòng rồi." "Con sẽ không đề cho Mạc Huy đi vào đầm rồng hang hồ." "Cứ như thế nhé con cúp máy đây."
Hứa Thanh Mây trực tiếp ngắt điện thoại hoàn toàn không cho Phương Như Nguyệt có cơ hội để nói chuyện,
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Sau đó cô còn không cam lòng trực tiếp cài đặt hạn chế cuộc gọi của mẹ mình trên điện thoại của anh, khiến cho Phương Như Nguyệt không gọi đến được. "Được rối, tối nay chúng ta lập tức dọn qua đó 8." "Máy ngày nay anh cũng xin bệnh viên nghi phép, đừng đi làm nữa" "Để cho họ tìm không thấy anh, mấy hôm nữa là họ sẽ thôi."
Hứa Thanh Mây lên tiếng.
Lâm Mạc Huy mim cười, cô thật sự có cách đổi phó với hai vợ chồng Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng.
Mà ở đầu bên kia, mấy người Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt, Hứa Thanh Tuyết cùng với Hoàng Kiến Đình đang ngồi trong nhà.
Vừa rồi điện thoại được bật chế độ loa ngoài nên mấy người họ đếu nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện.
Phương Như Nguyệt tỏ ra tức giận nói: “Các người xem đứa nhỏ này rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Khuỷa tay đều chìa ra ngoài rồi." “Tôi kêu nó đi đòi tiền thì đã làm sao nào? Chẳng phải là vì muốn tốt cho nhà chúng ta hay sao?" “Đây... đây không biết rốt cuộc là loại người gì vậy?"
Hứa Thanh Tuyết ngồi bên cạnh nói mát: "Me à, trong lòng mẹ vẫn còn ôm hy vọng với Hứa Thanh Mây à?" "Con đã nói với mẹ rồi, người chị gái đó của con đã bị người ta mê như điều đo roi, nên hoàn toàn sẽ không giúp gì cho chúng ta đâu."
Hoàng Kiến Đình đột nhiên thong thả lên tiếng: "Mẹ à, con lại cho rằng Lâm Mạc Huy có lẽ đang lừa gạt chúng ta." "Trần Phước Nguyên vốn là một người rất hào phóng, mà Lâm Mạc Huy lại giúp đỡ ông ta kiếm được nhiều tiền như vậy, nên ông ta chắc chắn sẽ thưong cho anh ta." "Chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là Lâm Mạc Huy đã tự mình nuốt trọn đồng tiền thưởng mà Trần Phước Nguyên tặng cho rồi." “Cái gì?"
Hửa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cùng lúc kinh ngạc hô lên với vẻ mặt tràn ngập lửa giận.
Hứa Đình Hùng nhày dựng lên: "Nó dựa vào cái gì chứ?” "Đó là tiền của gia đình chúng ta, nó dựa vào cái gì mà biển thủ?" "Thằng khổn này gan cũng lớn lắm đấy!" "Thật sự cho rằng chúng ta không thể làm gì được nó hay sao?"
Phương Như Nguyệt càng tức giận gào lên: "Không được, bây giờ tôi phải đi tìm tên khốn này mời được." "Tôi muốn xem thử liệu có phải nó muốn chết hay không?" "Đã ba năm nay nó ăn hay mặc cái nào đều chẳng phải là của nhà chúng ta cung cấp chứ." "Ó bây giờ cánh đã cứng rối muốn qua cầu rút ván đúng không? Cứ nằm mơ đi!"
Hoàng Kiến Đình cười thẩm trong lòng, bây giờ anh ta đã nhìn ra hai người này từ trước đến nay vẫn luôn không để Lâm Mạc Huy vào mắt.
Theo định kiến của họ, cho dù anh có thể đạt được thành tích ra sao thì vẫn mãi là một kẻ vô tích sự.
Trong ba năm qua họ đã quen với việc sai sử Lâm Mạc Huy hoàn toàn không hề quan tâm gì đến anh.
Còn Lâm Mạc Huy sẽ không đi so đo với hai người này làm gì chỉ vì Hửa Thanh Mây.
Vi vậy chỉ cần khích cho hai người này nổi giận thì chuyện gì họ cũng đều có thể làm ra được, còn thật sự sẽ đến chỗ của Lâm Mạc Huy mà làm ẩm ĩ.
Hoảng Kiến Đình thẩm nói trong lòng rằng: "Cử làm lớn chuyện lên đi, tốt nhất nháo đến mức khiến cho tinh cảm giữa hai vợ chồng Lâm Mạc Huy và Hua Thanh Mây không còn gì nữa, để cho họ chia tay thì minh sẽ có cơ hội đoạt lấy Hửa Thanh Mây rối."
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt làm ám muốn ra cửa đi tìm Lâm Mạc Huy nhưng lại bị Hoàng Kiên Đình ngăn lại. "Bố mẹ à, hai người cứ đi tìm anh ta như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không chịu thừa nhận đâu." "Con cho rằng chúng ta nên quan sát thêm một chút rồi nắm lấy bằng chứng xác thực." "Đến lúc đó anh ta không muốn thừa nhận cũng không được."
Hoàng Kiến Đinh mở miệng nói.
Cả hai người Hửa Đinh Hùng và Phương Như Nguyệt đều dừng lại rồi chậm rãi gật đầu. "Kiến Đình à con nói rất đúng." "Nhưng làm sao mới có thể tìm được chứng cứ đây?"
Phương Như Nguyệt lên tiếng hỏi.
Anh ta cười nói: "Nếu như có chuyện gì thì Lâm Mạc Huy chắc chắn sẽ không giấu diểm Thanh Mây." "Con ở trong công ty cũng quen biết một vài người, để con nhờ họ theo dõi sát sao một chút thì không phải là xong à?"
Hai mắt Phương Như Nguyệt sáng ngời: "Cüng đùng nhi, cứ làm như vậy đi." "Kiến Đình nhất định phải lấy được bằng chứng
Buổi chiếu Lâm Mạc Huy đi đến công ty cùng với Ha Thanh Mây, anh chuyển một ít đồ đạc của cô đến căn phòng mới ở đây.
Còn về phần căn nhà của bố mẹ vợ kia, Hứa Thanh Mây đã hạ quyết tâm sẽ không quay lại đó nếu như không thật sự cần thiết.
Thỉnh thoảng trở về thăm bố mẹ là được nhưng cô sẽ không dẫn theo anh về cùng, cô thật sự không muốn để cho anh phải chịu lửa giận của bố mẹ mình nữa.
Sau khi bận biu cả một buổi chiều Hứa Thanh Mây mới dọn xong đồ đạc.
Nhưng cô lại không biết Hoàng Kien Đình đã biết được chuyện này.
Anh ta tư mình len lén đến đây và nhìn thấy cô đã dọn đồ đạc tới căn biệt thự ở khu Dinh thự Thính Vượng với ánh mắt gần như thẳng tắp.
Đây chính là biệt thự trong khu Thịnh Vượng đây, Hoàng Kiến Đình trước đây mới chỉ từng đến Hoa Đình Thinh Vượng ở phía trước, mà chưa bao giờ được vào hån bên trong khu cao cấp của nơi này.
Bây giờ Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây lại thật sự chuyển đến sống ở nơi này?
Điều này còn cần phải nói sao? Đây chắc chắn là dùng tiền thưởng của Trần Phước Nguyên rồi.
Hoàng Kiến Đình lập tức chạy trở về tìm Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt rồi kể lại chuyện này cho bon họ nghe.
Cà hai người trực tiếp nổi cơn thịnh nộ. “Tên khốn khiếp, cái đồ vô tích sự này lại dám lửa gạt chúng ta!" "Căn biệt thự trong khu Dinh thự Thịnh Vượng chắc chắn là do Trần Phước Nguyên tặng cho nó.” "Căn hộ xa hoa như vậy tuy không thể sánh với biệt thự khu Đảo Xanh, nhưng cũng thuộc hạng bậc nhất ở thành phố Hải Tân này, nó có tư cách gì mà vào Ở nơi đó chứ?" "Lại còn không hề nói cho chúng ta biết, rõ ràng chính là muốn tự mình nuốt trọn đây mà." "Không được chúng ta phải đi tìm nó."
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt hung hăng lao ra khỏi cửa roi đi thắng toi Dinh thự Thinh Vuưong. Hai người Hoàng Kien Đinh và Hứa Thanh Tuyết cũng đi theo sau với về mặt vô cùng phần khich.
Biệt thự ở Thịnh Vượng đấy cả đời này họ cüng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Lần này nếu như để Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt có thể giành được thì sau này cả hai người họ sẽ về nhà sống.
Đó chính là một căn biệt thự đấy còn tốt hơn so với ngôi nhà nhỏ mà họ đang ở bây giờ nhiều.