Sau khi do dự một hồi, Triệu Lập Đình tiến đến bên cạnh Hạ Vũ Tuyết, thấp giọng nói: "Cô Tuyết, có phải Lâm Mạc Huy dùng gì đó đề uy hiếp cô đúng không?" "Cô có chuyện gì, cứ nói thằng với tôi." "Ở trong bệnh viện này, không có việc gì là tôi không làm được!" "Chỉ cần tôi nguyện ý, tôi có thể khiến cho Lâm Mạc Huy cuốn gói xéo khỏi bệnh viện bất cứ lúc nào!" Hạ Vũ Tuyết vô cùng tức giận, cô ta đang muốn gây dựng nên hình tượng tốt trước mặt Lâm Mạc Huy.
Vậy mà cái tên Triệu Lập Đình này lại chạy tới nhục mạ Lâm Mạc Huy bằng đủ lời lẽ khó nghe, đây không phải là khiến cô ta khó xử sao! "Bác sĩ Đình, mời anh đi ra ngoài!"
Hạ Vũ Tuyết cả giận nói. Triệu Lập Đình xấu hổ đến cực điểm, anh ta cắn răng, trầm giọng nói: "Được lam!" "Nếu cô đã không biết dieu như thế, vậy thì coi như vừa rồi tôi tự mình đa tình!" "Tôi nói cho cô biết, ngay cả viện trường ở trong bệnh viện này cũng phải nể mặt không dám làm trái lời của tôi!" "Loại người như cô mà cũng dám không nể mặt tôi ấy hà?" "Hừ, đời này cô đừng có nghĩ đến việc trở thành y tả chính thức!" Triệu Lập Đình giận đùng đùng rời đi.
Hạ Vũ Tuyết có chút áy náy nói: "Anh Huy, tôi thật sự rất xin lỗi. Loại người như này đúng là dờ hoi, anh đừng quan tâm đến mấy lời nói của anh ta!"
Lâm Mạc Huy nhếch miệng, anh rất bất đắc dĩ.
Cái tên Triệu Lập Đình này muốn theo đuổi con gái thi cu theo đuổi, tự dưng chạy đến đây mắng mình một trận, có liên quan gì đến mình đâu?
Làm như thể mình không cho anh ta theo đuổi Hạ
Vũ Tuyết vậy!
Thế nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc đâu.
Triệu Lập Đình vừa mới roi đi không bao lâu, Vương Tuấn Đông đã đẩy cửa tiến vào.
Vương Tuấn Đông khinh bỉ lườm Lâm Mạc Huy một cái, trực tiếp đi về phía Hạ Vũ Tuyết. "Cô Tuyết, tôi có thể mượn chút thời gian nói chuyện với cô được không?"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hạ Vũ Tuyết kinh ngạc: "Bác sĩ Vương, có chuyện gì không?"
Vương Tuấn Đông nói: "Chuyện này liên quan đến công việc của cô." "Cô Tuyết, ra ngoài trò chuyện với tôi một lúc đi." Hạ Vũ Tuyết càm thấy có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn để chiếc khăn trong tay xuống. "Anh Huy, tôi đi ra ngoài một lát."
Lâm Mạc Huy gật đầu, anh cũng lười để ý tới bọn họ, dù sao thì liếc mắt một cái cũng biết cái tên Vương Tuấn Đông này đoán chừng có ý tứ giống với Triệu Lập Đình.
Hạ Vũ Tuyết đi theo Vương Tuấn Đông ra tới cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở bên ngoài.
Người phụ nữ trung niên kia ăn mặc rất lộng lẫy, trên tay có hai chiếc nhẫn đểu đỉnh viên kim cương lớn, trên có cüng deo một chuỗi vòng ngọc, tạo cho người khác cảm giác bà ta là một người cực kỳ giàu có, "Vũ Tuyết, giới thiệu một chút, đây là mẹ tôi, bà ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Kim Vũ trong thành phố của chúng ta."
Vương Tuấn Đông kiêu ngạo, giới thiệu một cách vô cùng tự hào. Hạ Vũ Tuyết cảm thấy không hiều ra sao, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: "Cháu chào dì ạ."
Người phụ nữ trung niên kia đánh giá Hạ Vũ Tuyết từ trên xuống dưới một phen, hình như có vẻ rất hài lòng, gật đầu nói: "Xin chào." "Vũ Tuyết, nhà cháu ở thành phố này đúng không?"
Hạ Vũ Tuyết gật đầu: "Đúng thế a."
Người phụ nữ trung niên kia: "Bổ mẹ cháu làm nghề gì?"
Hạ Vũ Tuyết đáp lời: "Hờ, bố mẹ cháu đều là bác sĩ."
Hai mắt của người phụ nữ trung niên kia sảng lên, rõ ràng là cực kỳ hài lòng. "Hóa ra là cả gia đình đều theo ngành y, không dễ dàng, không dễ dàng." "Khó trách Vũ Tuyết cũng đến bệnh viện này làm việc."
Người phụ nữ trung niên kia liên tục gật đấu.
Trên mặt Hạ Vũ Tuyết tràn đầy nghi hoặc, nhà mình làm nghề gì đâu có liên quan đến bọn họ?
Người phụ nữ trung niên kia nói khẽ: "Vũ Tuyết, chong di làm việc trong Cục Y tế, chịu trách nhiệm chính trong việc quản lý bệnh viện." "Vương Tuấn Đông đến bệnh viện này làm việc cũng chỉ là để rèn luyện trước mà thôi, sau này dì nhất định sẽ để thằng bé đảm nhiệm chức vụ khác tốt hơn." "Gia đình cháu đều theo ngành y, điểm này cũng được tính là rất xứng với nhà di." "Hay là như vậy đi, trước tiên chuyển đến khoa của Vương Tuấn Đông, tiếp xúc với Vương Tuấn Đông một khoảng thời gian." "Nếu như càm thấy quá chậm, cháu có thể mời bố mẹ cháu ra ngoài, cùng ăn một bữa cơm với di và chống di, coi như làm quen một chút."
Hạ Vũ Tuyết không hiểu bà ta đang nói gì, mờ mịt nói: "Di, chuyển khoa... Chuyển khoa để làm gì a?" "Cháu hoàn thành rất tốt công việc trong khoa hiện tại của cháu, cháu không hề muốn chuyển khoa mà." "Hơn nữa, bố mẹ của cháu rất bận, chắc hẳn cũng không tiện cùng nhau ăn cơm được đâu a."
Người phụ nữ trung niên kia nhíu mày: "Bận biu lắm sao?" "Rốt cuộc bọn họ có bận thế nào hả, có thể bạn hơn nhà chúng tôi được sao?" "Công ty của nhà chúng tôi có giá trị lên đến ba trăm năm mươi tỷ, hơn nữa tôi đây còn là tổng giám đốc, cô có biết tôi bận như thể nào không?" "Chồng của tôi quản lý toàn bộ các bệnh viện trong thành phố, cho dù bố mẹ cô bận rộn đến thể nào đi chăng nữa, chẳng lẽ còn có thể bận hơn chồng tôi sao hả?" "Chúng tôi dành ra chút thời gian là đã nề mặt lắm rồi, vậy mà cô lại còn từ chối vì bố mẹ không có thời gian?" "Cái con bé này có hiểu lễ phép không vây hà? Bố mẹ trong nhà dạy dỗ con cái kiểu gì thế này!"
Vương Tuấn Đông cũng làm ra vẻ mặt bất mãn, nói: "Vũ Tuyết, nói chuyện với người lớn thì phải tôn kính chút." "Em cüng là người sinh ra trong một gia đình chuyên hành nghé y, là người có học, hắn là em hiểu những đạo lý này đúng không." "Mẹ, mẹ đừng tức giận." “Vũ Tuyết chỉ vừa mới tốt nghiệp, cho nên cô ấy vẫn chưa lõi đời, không hiểu những thứ này."
Trên mặt người phụ nữ trung niên kia hiện lên vẻ khinh bỉ: "Cho nên mẹ đã nói với con rồi, giờ con đã hiểu môn đăng hộ đối quan trọng cỡ nào chưa." "Cải loại gia đình thấp kém như này sẽ chẳng bao giờ khiến mẹ được mờ mày mờ mặt khi đi ra ngoài gặp người ta đâu!"
Vương Tuấn Đông vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng so đo chuyện nhỏ này." "Cho cô ấy một cơ hội đi mà!"
Người phụ nữ trung niên kia khoát tay: "Quên đi, quên đi, mẹ không muốn nhiều lời nữa." "Được rồi, con trai tôi đã nói như vậy rồi, thể thì tôi sẽ cho cô một cơ hội." "Bây giờ cô mau đi thu dọn đồ đạc rồi chuyển đến khoa của con trai tôi đi, tôi sẽ giải quyết những việc còn lại." "Hon nữa, trước khi hai đứa thành đôi, đừng có khoe khoang tên tuổi của nhà chúng tôi với mọi người." Lúc này Hạ Vũ Tuyết mới hiểu ý của bọn họ là gì, cô ta nói thằng: "Chờ một chút!" "Di à, di.. Di nói thế này là muốn cháu trở thành con dâu của dì sao?"
Người phụ nữ trung niên kia cười mia mai: "Hai đứa vẫn chưa thành đôi đâu, đừng nói một cách chắc chắn như vậy." "Mặc dù công việc của bố mẹ cô cũng coi như có thể chắp vá, nhưng vẫn kém hơn nhà chúng tôi nhiều lắm đấy." "Cô có thể trở thành con dâu nhà chúng tôi hay không, vậy phải xem biểu hiện của cô như thế nào đã!"
Vương Tuấn Đông cũng liên tục gật đầu: "Vũ Tuyết, thật ra bố của tôi muốn tôi cưới con gái của một tổng giám đốc công ty." "Nhưng tôi thật sự không có một chút cảm giác nào với cô ta." "Từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã thích em rồi." "Em nhất định phải biểu hiện tốt một chút, để bổ mẹ tôi chấp nhận em!"
Hạ Vũ Tuyết tức giận đến bật cười, chỉ ngón tay vào Vương Tuấn Đông, nói: "Bác sĩ Đông, anh tuyệt đối đừng khiến bản thân mình phải chịu uất ức.” "Anh mau đi tìm cái cô con gái của tổng giám đốc công ty kia đi, tôi thật sự không xứng với anh." "Được rồi, tôi vẫn chưa hoàn thành công việc của mình, không có thời gian nói nhàm với hai người, tạm biệt!"
Hạ Vũ Tuyết quay người muốn đi, người phụ nữ trung niên kia lập tức giận dữ nói: "Dừng lại!" "Cô dùng thái độ gì để nói chuyện với tôi vậy hà?" "Ai dạy cô cái kiểu nói chuyện này hà?" "Đây là cách mà cô nói chuyện với người lớn tuổi hơn mình hà?"
Vương Tuấn Đông cũng gấp nói: "Vũ Tuyết, em... Tại sao em có thể nói như vậy chứ?" "Đây là mẹ của tôi đó!"
Hạ Vũ Tuyết nói: "Là mẹ của anh thì sao?" "Bà ta cũng không phải mẹ của tôi!" "Bác sĩ Đông, anh thật sự cho rằng anh là thần tiên trên trời sao, thật sự cho rằng tất cả phụ nữ trên thế giới này đều muốn gà cho anh sao?" "Tôi nói cho anh biết, anh trong mắt tôi không đáng một đồng!" "Hai người mau di nhanh đi, đừng ở đây làm chưởng mắt người khác!"
Người phụ nữ trung niên kia giận tím mặt: "Cô đang nói cái gì đó?" "Loại người như cô mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy sao?" "Cô có tin chỉ với một câu nói của tôi, không chỉ có thể ném cô lăn ra khỏi bệnh viện này, còn có thể khiến bố mẹ cô mất đi công việc không hà!"
Hạ Vũ Tuyết cười mia mai: "Vậy thì tôi rất chờ mong đó!" "Hừ, tôi thực sự chưa thấy loại người nào không biết xấu hổ như mấy người." "Làm sao hà? Thấy tôi không muốn nói chuyện yêu đương với con trai bà, cho nên bà lập tức muốn đe dọa tôi à?" "Được thôi, cử tự nhiên, các người tuyệt đối đừng nương tay đó nha." "Tôi thật sự muốn xem xem bà có bàn lĩnh gì mà dám mạnh miệng nói sẽ khiến bố mẹ tôi mất đi công việc!"
Người phụ nữ trung niên kia tức giận đến mức thờ hốn hen, quát lon: "Con khốn, tự mày tìm đường chết đấy nhá!" "Được thôi, mày cứ chờ đó cho tao, tao sẽ bắt mày phải quỳ xuống cầu xin tao!" "Vương Tuấn Đông, đi!" "Loại phụ nữ này không xứng gà vào nhà họ Vưong chúng ta!"
Vương Tuấn Đông tiếc nuối tiếc nhìn Hạ Vũ Tuyết một cái: "Hạ Vũ Tuyết, vẻ ngoài xinh đẹp không có nghĩa là nắm giữ trong tay tất cà." "Trên đời này có rất nhiều người xinh đẹp. Nhưng mà người có thể chân chính gå vào một gia đình giàu sang lại lác đác không có mấy ai." "Cô có biết mình vừa bò qua cơ hội như thế nào hay không!"
Hạ Vũ Tuyết buồn cười đến nỗi sắp không thể đứng thằng người: "Ôi trời ơi, tôi cũng không biết là tôi vừa bò qua cơ hội được gả vào một gia đình giàu đẩy." "Chậc chậc, xem ra tôi thật sự không có vận may "Bác sĩ Đông, cảm on ý tốt của anh." này." "Tuy nhiên, cái cơ hội được gà vào một gia đình giàu này, vẫn là thôi đi, ha ha ha.."