*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thanh Mây vội nói: “Bố mẹ, chuyện con nói là sự thật.”
“Đó đúng là một đám lưu manh, bạn bè cái gì chứ?"
“Hai người gặp cái là biết, mấy người đó không phải người tốt lành gì!”
Hứa Đình Hùng tức giận: “Câm miệng!”
“Con quá đáng lắm rồi!”
“Chỉ có con được quen với bạn bè cao cấp sao?”
Hứa Thanh Mây tức đến mức không muốn nói nữa, cô thực sự không thể tranh cãi với bố mẹ về vấn đề này nữa.
Sau bữa ăn, mọi người ra ngoài, lái xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Trước khi xuất phát Hứa Thanh Tuyết đã mặt mày hớn hở gọi điện thoại cho những người kia.
Nói về chuyện Lâm Mạc Huy muốn đến xin lỗi, bảo bọn họ chuẩn bị một chút.
Mấy ngày trước, cô ta đã mất hết mặt mũi ở trước mặt những người bạn này. Hôm nay đặc biệt ép Lâm Mạc Huy đi xin lỗi, cũng chỉ vì muốn lấy lại một chút mặt mũi.
Nhưng, bọn họ còn chưa đến bệnh viện, Trần Phước Nguyên đã gọi điện thoại đến nói rằng đã tìm được vị trí của chiếc đồng hồ rồi.
Hứa Đình Hùng rất xem trọng chiếc đồng hồ này, vừa nghe thấy đã tìm được đồng hồ, liền không nói hai lời, lập tức quay đầu xe, chạy đi tìm đồng hồ trước.
Cuối cùng bọn họ đi đến một cửa tiệm nhỏ. Hổ Đông An đã dẫn theo một đám người ngồi đợi ở bên ngoài.
“Anh Huy, anh của tôi bảo tôi tới đây.”
“Định vị của chiếc đồng hồ ở trong cửa tiệm này.”
“Người của chúng tôi đã tìm hiểu qua, cửa tiệm này bình thường sẽ nhận những tang vật đắt đỏ, chuyên môn phụ trách thủ tiêu tang vật cho những tên ăn trộm”
“Đoán chừng, chiếc đồng hồ này đã bị người nào đó trộm mất rồi đem đến đây để bán.”
Hổ Đông An nói.
Vẻ mặt Phương Như Nguyệt biến sắc: "Nói như vậy, có trộm vào nhà chúng tôi sao?”
Hổ Đông An nói: “Không tiện nói, chúng ta vào trong hỏi thử đi.”
“Tìm ra được ai là người bán, thì có thể tra ra.”
Phương Như Nguyệt vội vàng nói: “Vậy thì mau vào thôi.”
Mọi người đi vào cửa tiệm, chủ tiệm là một người đàn ông khoảng ba bốn chục tuổi.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nhìn thấy tình hình không ổn, tên chủ tiệm lập tức muốn chuồn đi, nhưng đã bị đàn em của Hổ Đông An đè lại.
Vừa nghe thấy danh hiệu anh Hổ của Nam Mộc Lam, tên chủ tiệm lập tức sợ hãi, lấy đồng hồ ra ngay tại chỗ.
“Anh Hồ, chiếc đồng hồ này thực sự không phải do em trộm, là người khác mang đến bán cho em”
“Anh cũng biết đó, em...em bình thường chỉ làm ăn một chút. Em thực sự không biết chiếc đồng hồ này là của anh”
“Nếu không, có cho em mấy cái gan nữa, em cũng không dám nhận!”
Chủ tiệm khóc lóc thảm thiết nói.
Hứa Đình Hùng nhìn thấy đồng hồ của mình thì vô cùng vui mừng, vội vàng năm vào trong tay.
Vẻ mặt Phương Như Nguyệt tức giận: “Tôi hỏi anh, chiếc đồng hồ này là ai bán cho anh?”
Trong lúc nói, Phương Như Nguyệt còn đặc biệt nhìn Lâm Mạc Huy một cái, ý bảo chủ tiệm kia nhìn Lâm Mạc Huy đi.
Hứa Thanh Mây thật sự không chịu nổi, Phương Như Nguyệt vẫn hoài nghi Lâm Mạc Huy như cũ.
Chủ tiệm mờ mịt nhìn Lâm Mạc Huy, vò đầu nói: “Dì ơi, tôi không thể hình dung được hình dáng cụ thể.”
“Nhưng mà, tiệm chúng tôi có camera, để tôi lấy băng ghi hình ra cho dì xem một chút.”
Chủ tiệm làm một loạt thao tác, rất nhanh, hình ảnh ghi lại đã được chiếu lên màn hình.
Mọi người có thể nhìn thấy rõ, trên màn hình, là một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi đến bán chiếc đồng hồ.
Vừa thấy người đàn ông, sắc mặt Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết ngay lập tức không được tự nhiên.
Lâm Mạc Huy nhạy bén bắt được vẻ mặt của hai người bọn họ, lập tức nói: “Hoàng Kiến Đình, hai người biết người đàn ông này sao?”
Sắc mặt Hoàng Kiến Đình đỏ bừng: “Tôi...tôi... không...tôi không…..
Hổ Đông An đột nhiên nói: “Hoàng Kiến Đình, nói chuyện cần phải có trách nhiệm!”
“Tôi muốn tìm người này thì quá dễ
“Đến lúc đó, nếu như người này biết cậu, mà cậu lại nói là không biết thì...hừ!”
Một câu đã hù cho Hoàng Kiến Đình phải run rẩy, thấp giọng nói: “Tôi...tôi biết. "
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lập tức biến sắc, hai người tức giận nói: “Hoàng Kiến Đình, thì ra...thì ra là con làm?”
Hoàng Kiến Đình vội vàng nói: “Bố mẹ, chuyện...chuyện này không phải do con làm.”
“Người này con có quen, nhưng không phải do con trộm đâu!”
“Người này, Thanh Tuyết cũng biết!”
Phương Như Nguyệt giận dữ nhìn Hứa Thanh Tuyết: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Hứa Thanh Tuyết cuống cuồng “Mẹ, con cũng không biết.”
“Anh ta...anh ta là bạn trai của bạn thân của con, nhưng anh ta chưa từng đến nhà mình.”
Hổ Đông An nghe vậy, lập tức nói: “Vậy bạn thân cô có đến nhà cô chưa?”
Hứa Thanh Tuyết: “Cô ấy...cô ấy có đến.”
“Buổi tối mấy ngày trước, trong nhà mở party, cô ấy đến tham gia party.
Hổ Đông An cười lạnh một tiếng: “Phá án thôi.”
“Chắc chắn là do bạn thân cô trộm đồng hồ đi, sau đó, bạn trai cô ta mang nó đi phi tang!”
“Hứa Thanh Tuyết, cô đúng là quen được một đám bạn tốt đấy!”
Hứa Thanh Tuyết đỏ bừng cả mặt, cô ta không nghĩ tới tình hình sẽ thế này.
Lần này, chứng cứ đã xác thực, cô ta hoàn toàn không thể chối cãi.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vô cùng giận dữ: “Thanh Tuyết, đây...đây là khách hàng mà con nói sao?”
“Mẹ hỏi con, những người này là ai?”
“Sao lại chạy đến nhà chúng ta trộm cắp?”
“Có người nào ở xã hội thượng lưu lại có thể làm ra chuyện như vậy?”
Hứa Thanh Tuyết cúi đầu, nói không thành tiếng.
Hổ Đông An nhếch miệng: “Không phải chứ?”
“Những người này là khách hàng của các người?”
“Tổng giám đốc Hứa, đàn em của tôi quen biết ít nhất là một nửa số người trong này”
“Đa số đều là đám vô công rỗi nghề, ăn chơi lêu lổng, ngủ bờ ngủ bụi.”
“Bình thường đều nhờ vào việc lừa bịp để kiếm cơm, một chút việc đàng hoàng cũng không có.”
“Trong đó có vài người, trước đây còn muốn đi theo tôi nhưng tay chân không sạch sẽ nên tôi không nhận bọn họ."
“Các người hợp tác với những người này, có thể làm ăn được gì chứ?”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều phẫn nộ.
“Thanh Tuyết, bố hỏi con. Lời Hồ Đông An nói có phải thật hay không?”
Hứa Đình Hùng tức giận nói.
Hứa Thanh Tuyết cúi đầu không nói gì.
Hứa Đình Hùng lại quay sang Hoàng Kiến Đình, tức giận nói: “Con nói xem, những người đó có phải khách hàng của chúng ta hay không?”
Hoàng Kiến Đình không dám nói dối trước mặt Hổ Đông An, chỉ có thể thấp giọng nói: “Không... không phải.”
Phương Như Nguyệt tức giận: “Vậy những gì lúc trước con nói, đều là lừa gạt chúng ta sao?”
“Đó...đó đúng là một đám lưu manh sao!”
“Các con vậy mà lại mời một đám rác rưởi như thế đến biệt thự nhà chúng ta?"
“Các con làm vậy chính là dẫn trộm vào nhà!”
“Con còn nói Lâm Mạc Huy ức hiếp khách hàng nhà chúng ta? Loại người đó, Lâm Mạc Huy đuổi đi cũng đúng thôi!”
“Hai người các con, rốt cuộc đã lừa chúng ta bao nhiêu chuyện?”
Hoàng Kiến Đình ủ rũ, cúi đầu không nói một câu.
Còn vẻ mặt Hứa Thanh Mây thì tràn đầy thoải mái.
Từ tối hôm qua đến giờ, cô đã ôm một bụng tức giận.
Sự thiên vị của bố mẹ, thành kiến của bố mẹ với Lâm Mạc Huy đều khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô một mực tranh cãi, nhưng đều là vô ích.
Không ngờ tới, chuyện lần này cuối cùng cũng được giải quyết, cô cuối cùng cũng có thể nhướng mày thở phào.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt trách mắng Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình một trận, sau đó giận đùng đùng cầm lấy đồng hồ đi ra.
Còn về chuyện đi đến bệnh viện xin lỗi cũng không cần thiết nữa.
Hứa Thanh Mây mặt mày vui vẻ đi làm cùng với Lâm Mạc Huy.
Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình chán nản, buồn bực đến cực điểm.