Chiếc Passat dừng lại ngay trước cửa nhà Niên, bước xuống xe chính là một người thanh niên có dáng vẻ lưu manh.
Cậu ta cạo trọc đầu, trên cổ lại có một hình xăm.
Trên tay cầm một cái túi, tưởng đi luôn vềnh cái mông lên, hoàn toàn giống dáng vẻ của tên lưu manh đường phố.
Cậu ta liếc nhìn Lâm Mạc Huy, khinh thường phun ngụm nước bọt, nghênh ngang bước vào trong nhà Niên.
Lâm Mạc Huy không quan tâm, cùng đi theo vào trong.
Bên trong sân thật náo nhiệt, mười mấy người đang trang trí hiện trường.
Cậu ta vừa mới bước vào, trực tiếp làm ẩm ĩ lên: "Ôi, Niên, hôn lễ của anh trang trí cũng quá đơn giản rồi đấy" “Hiện tại người ta kết hôn đều phải thật phô trương “Cách anh làm cũng quả khác biệt rồi?" “Đây là hoa gì hả? Đều là hoa giả cả, ít nhất cũng phải mua hoa thật chứ “Còn bên này nữa, chữ Hì tự mình cắt sao? Xấu quá đi"
Cậu ta luôn lấy cái tay chỉ trỏ, giọng nói lớn như lo sợ người khác không nghe thấy
Mọi người trong nhà đều nhìn qua, Niên và bố mẹ của anh ta cũng ra ngoài xem thử. “Ôi, con đến rồi à.” “Nào nào nào, mau vào nhà ngồi."
Mẹ Niên nói khẽ, cố gắng nở một nụ cười trên mặt.
Cậu ta xua tay: “Thôi, con không vào ngồi đâu. “Dì ba, không phải con nói dì, trong nhà dì mùi thuốc quá nồng, con không chịu được" “Niên, tôi sắp xếp xong xe cho anh rồi, chiếc Passat mà làm xe rước dâu cũng rất có mặt mũi
Bố Niên ngạc nhiên: “Ủa, không không phải nói là chiếc BMW sao?" “Sao lại đổi thành Volkswagen Passat rồi?" Câu ta khinh thường liếc nhìn ông: "Dương ba dương đang coi thường Passat hay sao?" “Dựa vào cách bố trí hôn lễ của các người, Passat là được rồi còn muốn BMW gì chứ?" “Lại nói, chủ yếu vì các người nói muộn quá thôi." “Nếu các người nói sớm hơn mấy ngày, đừng nói là BMW đến Rolls Royce con cũng có thể đưa tới.
Mẹ Niên cười: “Bần Ngọc Lân, dì biết con rất giỏi. “Con xem, Niên là anh họ của con, hai người cùng nhau lớn lên." “Chuyện Niên kết hôn, con có thể quan tâm xíu được không?" “Bố mẹ bên nhà gái nói rồi, phải cần BMW làm xe rước dâu. “Hay là con nghĩ cách giúp dì vấn đề xe có được không. “Cho gia đình dì nở mày nở mặt, thế nào?"
Về mặt cậu ta thiếu kiên nhẫn: "Dì ba, con còn chưa đủ quan tâm sao?" “Di đi xem thử, bây giờ kiếm một chiếc Passat làm hồn lễ là bao nhiêu tiền " “Con đã miễn phí việc cho mượn xe rồi, còn miền phí đưa đón nữa sao, đây đã là nề mặt gia đình dì lắm rói. “Nếu đổi lại là người khác, ai muốn là chuyện nhà của dì chứ?" “Dì không muốn chiếc xe này thì tự mình đi thuế
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Bố mẹ Niên xấu hổ, chỉ gật đầu: “Được, được di!"
Passat cũng tốt rồi." “Bân Ngọc Lân, con đừng tức giận, bọn dì chỉ hỏi thôi." “Đến đến đến, ngồi xuống trước, uống tách trà. “Niên, lấy hộp thuốc lá cho em con
Cậu ta xua tay: "Không cần đâu, con còn có việc, chỉ là qua đây nói với các người biết một tiếng" "Sáng mai 8 giờ bắt đầu đi rước cô dâu đúng không? 7 giờ 50 con qua chắc không có vấn đề gì đâu
Mẹ Niên vội vàng nói: “Bân Ngọc Lân, có thể đến sớm chút được không?" “Đến lúc đó, còn phải trang trí xe cưới" “Đến muộn rồi, xe không kịp trang trí.
Cậu ta bực mình nói: “Thật phiền phức, con làm sao dậy được sớm đây?" "Hay là, lùi thời gian hồn lễ xuống một chút, 8h30 mới đi rước dâu
Mẹ Niên bất lực nói: "Bắt đầu lúc 8h, đây là thời gian chúng ta đã định từ trước rồi “Bân Ngọc Lân, con xem như là giúp Niên, sớm qua đây một chút, có được không?"
Cậu ta có chút phẫn nộ nói: “Thôi vậy, cùng lắm là con ngủ ít một chút vậy." “7h30 đến, được rồi chứ"
Mẹ Niên có chút không can tâm, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói gì nữa. “Được, cứ như vậy đi, chỗ con còn có việc, đi trước đây.
Cậu ta phất tay rời đi.
Lúc này, người bên cạnh đột nhiên nói: "Bân Ngọc Lân, đừng vội đi vậy chứ." “Sáng sớm nay tôi có thấy chủ Đinh, ông ấy nói lát sẽ qua đây"
Nghe thấy lời này, hai mắt cậu ta sáng lên: "Chủ
Đinh tới 2" "Ôi, vậy tôi phải nói với chủ Đỉnh hai câu rồi “Đến đến đến, đem ghế tới, tôi muốn ngồi đây một lát
Niên liền với đem ghé qua.
Cậu ta bệ vệ ngồi trước nhà, bố Niên thì rót trà cho cậu ta, mẹ Niên lại bật lửa cho cậu ta.
Cậu ta hút khói nhìn một cái, cười nói: “Dì ba, không phải con nói dì." “Chuyện kết hôn lớn như vậy, sao lại keo kiệt thế chứ?" "Gói thuốc là 35 ngàn đồng này vậy cũng lấy ra được?" “ít nhiều cũng phải giống Basan!"
Mẹ Niên mờ mịt: "Cái...Cái gì Basan?"
Cậu ta nhìn chằm chằm nói: “Thuốc lá Basan!”
Mẹ Niên giật mình: “Cái đó. Thuốc lá đó đắt lắm sao?" “Bân Ngọc Lân, hoàn cảnh của dì con cũng biết rõ, sao mua được loại thuốc lá đắt tiền đó
Cậu ta thiếu kiên nhẫn xua tay: “Được rồi được rồi, di đứng có kể khổ nữa." "Con nói cho dì biết, trong cuộc sống này, phép tắc là quan trọng nhất." “Chuyện kết hôn cả đời chỉ xảy ra một lần, dì làm vậy, truyền ra ngoài không cảm thấy mất mặt sao?" "Lát nữa chủ Định đến, thì dì cứ lấy cho chú ấy một điều như vậy ư?" “Các người đây, phép tắc đều không có, chả trách cả đời cũng không được tiến triển "Cả đời này cũng không làm được việc lớn đầu!
Bố mẹ Niên xấu hổ, đứng ở bên cạnh nở nụ cười, không dám đắc tội với cậu ta.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, anh biết tên Bản Ngọc
Lần này.
Là em họ của Niên, mẹ cậu ta cùng với mẹ Niên là chị em ruột.
Trước kia, gia đình anh ta nghèo, còn thường xuyên nhờ gia đình Niên giúp đỡ.
Vào lúc đó, Bản Ngọc Lân thường lang thang trong trường, thường chạy đến chỗ Niên mượn tiền.
Mỗi lần như vậy, Niên đều không ngần ngại cho cậu ta vay tiền, xem cậu ta giống như anh em ruột vậy.
Không ngờ mấy năm không gặp, cậu ta lại biến thành bộ dạng như vậy.
Đối với bố mẹ Niên luôn than thở quát bảo, không phần lớn nhỏ, khiến người nhìn phần nội
Lúc này, Niên cũng nhìn thấy Lâm Mạc Huy, trên mặt lập tức tràn đầy vui mừng. "Mạc Huy, cậu đến rồi!” “Mau vào trong ngồi.
Niên chào hỏi.
Bố mẹ Niên cũng nhìn thấy Lâm Mạc Huy, đều ngạc nhiên: “Ôi, là Lâm Mạc Huy sao?" “Đã lâu không gặp rồi." “Đứa trẻ này lớn nhanh thật." “Mau mau vào trong nhà ngồi đi."
Lâm Mạc Huy cười chào hỏi: “Cô chú, đã lâu không gặp " “Thành thực xin lỗi, con không biết hai người đã chuyển đến đây, không đến thăm hai người được."
Vài người chào hỏi nhau, Bần Ngọc Lân nghiêng người nhìn Lâm Mạc Huy. "Ó, thì ra là Lâm Mạc Huy sao?" "Tôi tưởng là ai chứ, lúc nãy ở trên đường, chạy chiếc xe gắn máy lắc lư, chắn đường đây sao?" “Lâm Mạc Huy, về sau anh làm việc gì vậy?" “Một người lớn tuổi chừng này rồi, sao đến chiếc xe cũng chạy không nổi chứ?"
Lúc cậu ta nói, trên tay còn nghịch chìa khóa xe của mình, vẻ mặt khoe khoang.
Lâm Mạc Huy khẽ cau mày, Bên Ngọc Lần trước kia toàn đi theo sau lưng bọn họ.
Bây giờ, cố ý chạy đến trước mặt anh để thể hiện. "Không làm gì, ở bệnh viện làm việc."
Lâm Mạc Huy tùy tiên đáp.
Bên Ngọc Lân ngạc nhiên, bố mẹ Niên đều vui mừng khôn xiết. "ÔI, Lâm Mạc Huy, con làm việc ở trong bệnh viện sao?" "Đứa trẻ này, nó đã trở thành bác sĩ rồi." "Tốt, tốt."
Bố mẹ Niên rất tốt bụng, Lâm Mạc Huy nhìn ra được, bọn họ thật sự vui mừng vì mình.
Còn về tên Bản Ngọc Lân đó, cậu ta có vẻ không cam tâm.
Sau này cậu ta mới có chút tiếng tăm, luôn xem thường đám người bên Niên.
Lâm Mạc Huy làm việc tại bệnh viện, khiến cậu ta cảm thấy rất không phục,