*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đặng Tiến Quân thận trọng nói: "Chú Thụ, chủ quen biết bố cháu sao?"
Vương Đạt Thụ sửng sốt, nói vậy là ý gì?
Không biết bố của cậu thì cậu đến tìm tôi làm chi?
Chẳng lẽ đây là đứa con nào đó của bạn gái cũ năm xưa?
Trời đất, cảnh tượng lúc này thật đáng xấu hổ.
Do dự một lúc, Vương Đạt Thụ vẫn nhanh chóng cứu vãn tình hình: "Cái này, thế...mẹ cháu bây giờ thế nào rồi?"
Đặng Tiến Quân lúc này càng bối rối hơn, biết cả bố lẫn mẹ của anh cơ đấy?
"Chú Thụ, chú còn biết cả mẹ cháu sao?"
Đặng Tiến Quân nói một cách kỳ lạ. Tình huống hoàn toàn xấu hổ.
Vương Đạt Thụ sững sờ, tôi không biết bố, không biết mẹ cậu, thế thì tôi phải biết ai? Ông nội cậu chắc?
Sau một lúc im lặng, Vương Đạt Thụ không nhịn được cất tiếng: "Giám đốc Quân, vậy...vậy cậu tới nhà tôi để làm gì thế?"
Đặng Tiến Quân nhanh chóng nói: "Ôi, ngại quá, cháu quên nói với chú."
"Cháu là bạn của Niên."
"Ngày mai không phải Niên đã kết hôn rồi sao, cháu nghĩ trong nhà chắc sẽ rất bận rộn nên mới tới giúp."
"Với cả, chú Thụ, có phải Lâm Mạc Huy và Niên đã tới đây rồi đúng không?"
"Sao cháu đi vào không nhìn thấy bọn họ?"
Những lời này khiến mọi người trong phòng đều chìm vào im lặng, Vương Đạt Thụ và những người khác hoàn toàn ngơ ngác.
Sau một hồi im ắng, Vương Kim Linh không nhịn được hỏi: "Anh...anh thật sự là bạn của Niên sao?"
Đặng Tiến Quân lập tức gật đầu: "Đương nhiên."
"Chúng tôi còn không coi nhau là bạn bè, thân hơn cả anh em ruột thịt ấy."
"Khi còn đi học, ba người chúng tôi có mối quan hệ tốt nhất."
"Tôi là con một trong nhà, nên tôi hoàn toàn coi họ như anh em của mình!"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Mọi người trong nhà lại nhìn nhau, đều hoảng sợ.
Ai có thể tưởng tượng được rằng Niên sẽ quen biết một người đàn ông có danh tiếng như vậy?
Vương Đạt Thụ hít sâu một hơi, thận trọng hỏi: "Giám đốc Quân, còn chưa kịp hỏi, không biết cậu làm trong ngành gì nhỉ?"
Trưởng xưởng vội vàng cười nói: "Đạt Thụ à, ông cũng chưa biết sao?"
"Giám đốc Quân đây chính là người đứng đầu của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, Đặng Tiến Quân."
"Bảy mươi phần trăm hoạt động kinh doanh dược liệu ở thành phố Hải Tân bây giờ đang thông qua công ty dược phẩm Hưng Thịnh."
"Có thể nói, giám đốc Quân bây giờ là vua dược liệu của thành phố Hải Tân!"
Nghe thấy cái tên này, Vương Đạt Thụ trực tiếp đờ người.
Ba chữ Đặng Tiến Quân ở thành phố Hải Tân bây giờ, kêu lên nghe cực kỳ vang dội.
Đặc biệt là sau hội thảo trao đổi y dược đợt vừa rồi, Lâm Mạc Huy thắng lớn, Trần Phước Nguyên phải giao phần lớn quyền giao dịch dược liệu tại Hải Tân cho Đặng Tiến Quân.
Bây giờ, Đặng Tiến Quân thực sự có thể coi là một doanh nhân thành đạt, địa vị và danh tiếng của không hề thua kém Hứa Thanh Mây một chút nào.
Công ty dược liệu do anh ta phụ trách hiện là công ty có lợi nhuận cao nhất trong tập đoàn Hưng Thị, được ban giám đốc cực kỳ coi trọng.
Chiếc Porsche Panamera kia chính là là chiếc mà trước đây Phương Như Nguyệt đã mua.
Tuy nhiên, sau khi Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt bị hội đồng quản trị đuổi khỏi công ty, Panamera liền để lại.
Ban đầu, Đặng Tiến Quân không đủ tư cách để lái chiếc xe này. Trong công ty có không ít lãnh đạo muốn tranh nó.
Tuy nhiên, sau này Đặng Tiến Quân lại mở rộng được công ty dược liệu, kiếm rất nhiều tiền.
Hội đồng quản trị vừa thấy tình hình, lập tức giao chiếc xe này cho Đặng Tiến Quân, coi như là chiếc xe của anh.
Có quá nhiều công ty ở thành phố Hải Tân muốn hợp tác với Đặng Tiến Quân.
Nhà máy của Vương Đạt Thụ cũng là một trong số đó, luôn muốn tìm cơ hội làm ăn với công ty của Đặng Tiến Quân.
Tuy nhiên, nhà máy của họ thật sự quá nhỏ, ngay cả các quản lý bộ phận bên dưới cũng không thể thấy mặt chứ đừng nói tới việc gặp mặt Đặng Tiến Quân.
Vì vậy, khi trưởng xưởng nghe tin Đặng Tiến Quân đích thân đến, ông ta lập tức đích thân chạy xuống đón.
Nếu như việc này có thể tạo dựng được thêm quan hệ, tiện tay ký được cái hợp đồng nhỏ nhặt nào đó với công ty dược phẩm Hưng Thịnh, nhà máy của họ liền có thể phát tài rồi!
Chỉ có điều, trưởng xưởng không biết, bây giờ đám người Vương Đạt Thụ đang ngồi nơi đây mà lòng đều rét lạnh.
Nếu họ sớm biết Niên quen được một người có tiếng tăm như Đặng Tiến Quân, họ đã không đối xử với Niên như vậy.
Cảnh tượng lúc này vô cùng xấu hổ, bọn họ nên trả lời như thế nào đây?
Thấy đám người Vương Đạt Thụ đều im lặng, Đặng Tiến Quân không khỏi kinh ngạc: "Chú Thụ, đã xảy ra chuyện gì?"
"Họ vẫn chưa đến đây sao?"
Vương Đạt Thụ vô cùng xấu hổ, không biết giải thích thế nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói: "Chúng tôi đến đây từ lâu rồi."
Đặng Tiến Quân quay đầu, thấy Lâm Mạc Huy và Niên đã đứng ở cửa.
Anh ta vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy qua.
"Ôi trời đất, cuối cùng cũng tìm thấy hai người."
"Hai người có chuyện gì vậy?"
"Điện thoại không liên lạc được, anh loanh quanh ở chỗ này một lúc rồi."
"Mọi chuyện ổn thỏa chứ? Tất cả thuận lợi không?"
Đặng Tiến Quân cười.
Lâm Mạc Huy cười lạnh: "Tất cả đều thuận lợi!"
"Họ đã đồng ý cắt đứt hoàn toàn quan hệ với con gái bằng lễ hỏi trị giá ba tỷ năm trăm triệu đồng!"
Nghe vậy, Đặng Tiến Quân lập tức nhíu mày: "Sao lại thế này?"
Trưởng xưởng cũng nhanh chóng nhìn Vương Đạt Thụ, trực giác nói với ông ta rằng lần này đã xảy ra chuyện.
Mặt Vương Đạt Thụ đỏ bừng, vừa sợ vừa giận.
Lâm Mạc Huy kể lại những chuyện vừa xảy ra một lần nữa.
Đặng Tiến Quân nghe xong liền trực tiếp nổi giận.
Anh ta quay đầu nhìn Vương Đạt Thụ, giận dữ nói: "Tất cả những câu đó đều là do ông nói?"
Vương Đạt Thụ xấu hổ, cười làm hòa: "Cái đó, tất cả chỉ là hiểu lầm."
"Chúng, chúng ta... chúng ta hãy ngồi xuống, từ từ nói chuyện." "Đến, đến đây, pha trà, pha trà."
Vương Kim Linh bưng tách trà đến gần nhưng lại bị Đặng Tiến Quân ngăn lại.
"Ba tỷ năm trăm triệu đồng đúng không?"
"Được rồi, ông chờ đấy, bây giờ tôi sẽ cho người đưa tới!"
Đặng Tiến Quân lấy điện thoại di động ra, cho người lập tức đưa ba tỷ năm trăm triệu tới.
Đám người Vương Đạt Thụ càng hoảng loạn hơn, cho dù ông ta là kẻ ngốc cũng biết mình tuyệt đối không thể nhận ba tỷ năm trăm triệu này.
Nếu ông ta thực sự lấy, sẽ hoàn toàn đắc tội Đặng Tiến Quân.
Đến lúc đó, Đặng Tiến Quân tùy tay chỉ một chút, bọn họ liền xong đời, công việc có khi cũng chẳng còn.
Ngược lại, nếu như có thể tạo mối quan hệ cùng Đặng Tiến Quân, sau này nhất định sẽ có rất nhiều lợi ích!
"Ôi, ban nãy chỉ là đùa...đùa một chút thôi ấy mà."
"Niên, mau mời bạn mình vào trong nhà ngồi đi."
"Ôi, ngại quá, chúng tôi tiếp đãi khách không được chu toàn lắm."
Vương Đạt Thụ lúng túng nói.
Niên cúi đầu không nói lời nào.
Đặng Tiến Quân trực tiếp xua tay: "Không cần phiền toái vậy."
"Tiền sẽ sớm được giao tới."
"Ngày mai chúng tôi sẽ đến đón em dâu."
Vương Đạt Thụ có phần lúng túng, ông ta vội vã nói: "Ôi dào, qua cửa đều là khách cả mà."
"Nào, ngồi xuống trước đi, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút chuyện cưới xin này."
Không ai để ý đến ông ta, Lâm Mạc Huy và Đặng Tiến Quân cũng không đi