*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Đạt Thụ hồ đồ luôn rồi, mờ mịt nhìn luật sư: “Cậu... cậu hù doạ ai vậy?”
“175 triệu chỉ là một con số nhỏ, sao có thể khiến tôi ngồi tù mười năm?”
“Đừng tưởng rằng cậu là luật sư thì có thể muốn gì nói đó!”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không sợ mấy người đâu!”
Luật sư cười nhạt: “Ông Thụ, ba năm trước, bên trong nhà máy có một người công nhân vận hành máy móc, bởi vì xảy ra sự cố, bị cuốn vào thiết bị, thiệt mạng tại chỗ”
“Chúng ta có đầy đủ lý do để nghi ngờ, tai nạn năm đó có liên quan đến những trang thiết bị không đạt tiêu chuẩn này.”
“Mà số máy móc này, vừa hay là do ông mua về, cũng là ông ăn hoa hồng đợt đó.”
“Nếu tính như vậy, ông Thụ, ông ăn hoa hồng, dẫn đến một công nhân thiệt mạng, chuyện này không còn đơn giản nữa rồi!”
Sắc mặt của Vương Đạt Thụ đại biến, vội la lên: “Cậu... cậu đừng vu oan cho tôi!”
“Tai nạn năm ấy là do người công nhân kia trong lúc làm việc mà say rượu, không thực hiện đúng thao tác nên mới gây nên cơ sự, liên quan gì đến việc chất lượng máy móc?”
Luật sư cười nhạt: “Ông Thụ, công nhân kia có một phần trách nhiệm, nhưng thiết bị kém chất lượng cũng góp một phần.”
“Đến lúc đó, nếu ra hầu toà, cả hai vấn đề đều bị xử phạt”
“Coi như đó chỉ là yếu tố phụ, nhưng cũng không phải việc nhỏ đâu.”
Toàn thân Vương Đạt Thụ mềm nhũn, ngồi liệt ở ghế salon.
Lần này, ông ta thật sự luống cuống rồi.
Nếu như chỉ đơn giản là ngồi mấy tháng tù, ông ta cũng không quan tâm.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Thế nhưng ngồi mấy năm tù, ông ta không thể chịu được.
Vương Kim Linh cắn răng cả giận nói: “Mày... mày đừng ở đây nói hươu nói vượn hù doạ người khác!”
“Bọn mày cho rằng chỉ có bọn mày mới mời được luật sư à? Bọn tao không mời được luật sư sao?”
“Nói cho mà biết, chồng tao..."
Không để cho cô ta nói xong, vị luật sư kia liền trực tiếp cắt lời cô ta: “Chồng cô tên Quang Ngọc Trung đúng không?”
“Chúng tôi cũng điều tra qua, mấy hạng mục công trình gần nhất anh ta tham gia vào có xuất hiện tình trạng ăn xén nguyên vật liệu.”
“Chúng ta đã cử người có chuyên môn đến để tiến hành thẩm định chất lượng công trình đang thi công.”
“Nếu như tìm được bằng chứng, sẽ không còn đơn giản là việc xử phạt nữa, mà chồng cô sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn.”
“Tôi đã điều tra qua hoàn cảnh gia đình của anh ta, nếu những điều này được xác minh, ước chừng cho dù có niêm phong hết toàn bộ tài sản trong nhà cũng không đủ để bồi thường đâu.”
“Đến lúc đó, hai người là vợ chồng, đều cùng là con nợ, số nợ ít nhất mà cô phải chịu là 17 tỷ rưỡi.
Vương Kim Linh thừ người ra, được gả vào gia đình này, vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của cô ta. Bây giờ đột nhiên biết được, tất cả khả năng chi trả trong nhà không còn, ngay cả bản thân cũng phải gánh vác khoảng nợ mười mấy tỷ, cô ta không thể nào chấp nhận được.
“Bọn mày...bọn mày nói hươu nói vượn” Vương Kim Linh la lên, giọng nói run rẩy, thể hiện nỗi sợ hãi trong lòng cô ta.
Luật sư cười khẽ: “Sự thật và chứng cứ sẽ không bao giờ lừa người khác!"
“Nếu không tin, đến lúc đó tôi sẽ cho cô xem kết quả kiểm chứng.”
Sắc mặt Vương Kim Linh trắng bệch, bất đắc dĩ nhìn về phía Vương Đạt Thu.
Vương Đạt Thụ ngồi liệt trên ghế sa lon, hồn bay phách lạc. Ông ta không thể nào ngờ tới, mọi chuyển sẽ chuyển biến đến mức này.
Ông ta cứ đinh ninh rằng mình đã kiếm được một món hời trên hôn sự của con gái, thế mà cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh này.
Ông ta đã ở cái tuổi xế chiều, nếu phải ngồi tù mấy năm, không phải lúc ra tù sẽ thành một ông già bệnh tật sao?
Trầm mặc thật lâu, ông ta không cam lòng ngẩng đầu nói: “Niên, cậu ta thật sự muốn cưới con gái tôi sao?”
“Cậu ta rõ ràng là đang uy hiếp chúng ta!”
“Cậu... cậu ta đúng là ăn cướp trắng trợn mà!”
“Cậu ta làm như vậy, coi như cưới được Vương Kim Liên, sau này... Vương Kim Liên cũng sẽ áy náy trong lòng cả đời!”
“Vương Kim Liên, con nhẫn tâm nhìn cha ngồi tù sao?”
Đặng Tiến Quân giễu cợt: “Lão già, ông đúng là tên mặt dày”
“Vừa rồi còn la hét để con gái chết quách đi xem như xong chuyện, bây giờ lại muốn dùng tình thân để lừa gạt con mình?”
“Rốt cuộc ông muốn con gái mình chết, hay là muốn để nó được hạnh phúc đây?” Một câu khiến Vương Đạt Thụ á khẩu không thể trả lời.
Ông ta là ví dụ điển hình của một kẻ bỉ ổi thích nịnh bợ, lại còn cực kỳ trọng nam khinh nữ. Cơ bản sẽ không để ý đến hạnh phúc của con gái, ông ta chỉ muốn dùng con gái để đổi lấy vinh hoa phú quý cho mình và hai thằng con trai.
Trước kia điều kiện gia đình của Niên rất tốt, đương nhiên ông ta muốn gả con gái cho Niên. Về sau gia đình Niên gặp biến cố, ông ta liền thay đổi ý định, ông ta muốn gả Vương Kim Liên cho thằng ngốc kia, đổi lấy cơ hội được thăng tiến.
Nhưng mà, ông ta làm sao ngờ tới, hai người bạn của Niên lại có bản lĩnh đến vậy.
Ông ta dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Vương Kim Liên, nhưng Vương Kim Liên dứt khoát quay sang một bên, không đối mặt với ông ta.
Lúc đó ông ta nói để cô chết đi, cô đối với người cha này đã vô cùng tuyệt vọng.
Hiện tại, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái gia đình không có chút tình người này.
Về phần Vương Kim Linh, hiện tại cũng vô cùng rối ren, nào có tâm trạng đi lo chuyện khác.
Vương Đạt Thụ rốt cuộc cũng thành thật hơn, tội nghiệp nói: “Vậy... các người muốn gì?”
Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói: “Con gái của ông và Niên là thật lòng yêu nhau, tôi hi vọng hai người kia có thể thuận lợi kết hôn.”
Vương Đạt Thụ liên tục gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”
“Liên, chàng trai Niên này cũng không tệ.”
“Con lấy nó bố cũng yên tâm rồi. Mấy người bên cạnh sắp buồn nôn đến nơi rồi, người này thật không biết xấu hổ mà.
Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: “Lễ cưới hỏi, chúng tôi sẽ lo hết.”
“Theo như tôi biết, tiêu chuẩn của các người là ba trăm năm mươi triệu.”
“Nhưng chúng ta vẫn sẽ cho ba tỷ rưỡi!”
Vương Đạt Thụ vui mừng quá đỗi, ông ta cứ ngỡ rằng lần này ngay cả một xu cũng không có. Không ngờ rằng, mình lại có thể nhận được một khoản tiền lớn như vậy.
"Được được được, không sao, không sao!”
“Cậu yên tâm đi, phía bên nhà gái sẽ chuẩn bị thật chu đáo, để Vương Kim Liên thật nở mày nở mặt mà lên xe hoa” Vương Đạt Thụ liên tục trả lời. Bộ dáng như một con buôn, khiến người ta không khỏi hoài nghi, ông ta không phải là gả con, mà là bản con.
Lâm Mạc Huy nói tiếp: “Ba tỷ rưỡi này không chỉ là tiền sính lễ, mà còn là tiền dưỡng lão cô ấy cho ông lúc về già.” “Tôi hi vọng, từ nay về sau, ông sẽ không quấy rầy cuộc sống của con gái mình.”
Vương Đạt Thụ sửng sốt một lúc, vậy là từ nay về sau ông ta không thể lợi dụng Niên được nữa rồi. Ông ta rất không cam lòng. Xét thấy quan hệ giữa Đặng Tiến Quân và Niên tốt như vậy, tùy tiện lôi kéo một chút, Niên sẽ nhanh chóng phát đạt.
Nhìn Vương Đạt Thụ trầm mặc không nói lời nào, Đặng Tiến Quân lập tức hỏi: “Thế nào?”
“Không đồng ý sao?”
“Nếu ông không đồng ý thì cũng