*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai mắt Hứa Đình Hùng sáng lên: “Cách này hay đấy."
"Là một nghìn tỷ đó!"
"Nếu để những cổ đông khác biết chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ làm ầm lên.”
"Đến lúc ấy, họ nhất định sẽ tổng Lâm Mạc Huy vào tù."
"Chúng ta chỉ cần để mắt tới Thanh Mây, không để nó tham gia vào chuyện này là được."
"Đợi đến lúc Lâm Mạc Huy phải vào ngồi tù thì nó có muốn bán cổ phần cũng không kịp nữa."
Hoàng Kiến Đình khẽ cười gật đầu:
"Chính là như vậy."
"Bố à, bố thấy thế nào?"
Hứa Thanh Tuyết vỗ tay tiếp lời: "Bố, con thấy chủ ý này của chồng con rất hay."
"Vừa có thể giải quyết được tên họ Lâm đó một cách nhanh gọn, vừa có thể bảo vệ được tài sản của nhà chúng ta, một mũi tên trúng hai đích!"
Hứa Đình Hùng gật đầu hài lòng: "Bố thấy không tồi, ý bà thế nào?" Phương Như Nguyệt hơi do dự: "Cái này... Cái này có phải là hơi thất đức rồi không?”
"Lâm Mạc Huy đã hứa sẽ giúp chúng ta xử lý chuyện này, chúng ta lại đối xử với nó như vậy, có phần..."
Hứa Thanh Tuyết lập tức chen vào: "Mẹ, mẹ lại hồ đồ rồi."
"Tên Lâm Mạc Huy đó vốn dĩ không phải thứ tốt đẹp gì."
"Anh ta lừa dối chị con, âm mưu chiếm đoạt tài sản của nhà chúng ta. Anh ta chính là một tên cặn bã!"
"Loại người này nên bị tống vào tù mới phải."
"Mẹ cần gì phải nhân từ với anh ta?”
Phương Như Nguyệt đáp: "Nhưng nó đã hứa sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện này mà..."
Hứa Thanh Tuyết chế nhạo: "Đó là do anh ta ngu thôi, không thể trách người khác được."
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
"Anh ta cho rằng chuyện lần này đơn giản, nghĩ bụng chúng ta sẽ biết ơn nếu anh ta đứng ra xử lý, vả lại anh ta cũng có thể chiếm đoạt tài sản của nhà mình một cách thuận lợi." "Hừ, lần này anh ta đã tính toán nhầm rồi."
"Dù cho kết cục có như thế nào thì cũng là do anh ta đáng đời!"
Hứa Đình Hùng tấm tắc gật đầu: "Thanh Tuyết nói rất đúng."
"Đối với loại người như Lâm Mạc Huy, không nên thương hại làm gì.” Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
"Tất cả mọi chuyện đều là nó tự chuốc lấy, không trách ai được."
"Được rồi, chuyện này cứ quyết như vậy đi.”
"Kiến Đình, bây giờ con gọi điện cho những cổ đông đó thông báo cho họ biết chuyện này!"
Hoàng Kiến Đình mừng rỡ gật đầu.
Anh ta rút điện thoại di động ra, lập tức liên lạc với một cổ đông quen biết, nói cho ông ta nghe về chuyện của công ty xây dựng bên này, không quên thêm dầu vào lửa.
Đương nhiên, anh ta chỉ trả đũa mà không nói những chuyện mình đã làm.
Còn nói Lâm Mạc Huy không chịu nghe lời khuyên can, vay một nghìn tỷ từ công ty dược phẩm, đầu tư hết vào dự án này, cuối cùng khiến công ty vật liệu xây dựng tổn thất nặng nề.
Đây là sai lầm do anh ta gây ra nhưng lại thẳng thừng đổ hết lên đầu Lâm Mạc Huy.
Anh ta cứ cho rằng vị cổ đông này nhất định sẽ rất tức giận mà đi tìm Lâm Mạc Huy gây phiền phức.
Nhưng khi anh ta ngừng lại, cổ đông này lại chửi bởi: "Hoàng Kiến Đình, cậu là cái thá gì, dám vu khống sau lưng người khác?”
"Đây là việc của công ty chúng tôi, không đến lượt loại rác rưởi như cậu nhúng tay vào!”
Hoàng Kiến Đình sững người, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới người bị chửi lại là chính mình.
"Ông chủ Tạ, tôi... tôi cũng chỉ muốn tốt cho ông."
"Ông là một trong những cổ đông của công ty, tiền của công ty cũng có một phần của ông trong đó.”
"Lâm Mạc Huy tùy tiện hành động, khiến công ty tổn thất hơn một nghìn tỷ trong số đó cũng có tiền của ông cơ mà."
"Tôi không đành lòng nhìn ông bị lừa gạt như vậy nên mới nói với ông một tiếng, ông... ông lại hiểu lầm tôi?” Anh ta nhanh chóng giải thích.
Nhưng vị cổ đông đó vẫn tiếp tục chửi: "Hiểu lầm cái con khỉ!"
"Loại người động tà tâm như cậu, cậu cho rằng tôi nhìn không ra à?"
"Cậu chính là muốn vu khống sau lưng người khác!"
"Tôi nói cho cậu biết, chưa nói tới việc cậu Huy rốt cuộc có làm chuyện này hay không.”
"Cho dù cậu ấy có làm chuyện này đi chăng nữa khiến công ty thực sự tổn thất một nghìn tỷ, vậy thì sao?"
"Dù cậu Huy có làm gì tôi cũng tuyệt đối tin tưởng cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ không để công ty lỗ vốn!"
Hoàng Kiến Đình tức giận nói: "Nhưng hiện giờ số tiền này đã thâm hụt rồi. Đây là sự thật!"
Cổ đông quát lên: "Cho dù có mất tiền, ông đây cũng cam lòng, cậu quản được chắc?”
Hoàng Kiến Đình phẫn nộ cúp điện thoại, cau mày nói: "Cái lão họ Tạ này não có vấn đề à?”
"Con có lòng tốt nhắc nhở ông ta, ông ta lại nói chuyện với giọng điệu như vậy, đúng là tên đần độn!”
"Loại người như ông ta sớm muộn gì cũng phải chịu tổn thất lớn!"
Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng nhìn nhau.
Họ không ngờ rằng cổ đông này lại tin tưởng Lâm Mạc Huy đến vậy. Đã mất một nghìn tỷ tiền mà bên kia vẫn ủng hộ Lâm Mạc Huy như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Anh ta đã cho những cổ đông này uống thuốc gì mà bọn họ lại mê muội đến thế?
"Gọi một người khác xem!"
"Bố không tin tên họ Tạ này ngốc, những người khác cũng đều ngốc hết như hắn.”
Hứa Đình Hùng tức giận nói.
Hoàng Kiến Đình gật đầu, anh ta lập tức liên hệ với vị cổ đông thứ hai.
Tuy nhiên, cổ đông này cũng lại có câu trả lời giống như cổ đông trước đó là luôn tin tưởng Lâm Mạc Huy.
Anh ta không cam tâm tiếp tục liên lạc với người thứ ba, thứ tư, rồi thứ nă m nhưng kết quả vẫn như cũ.
Sau chuyện vừa rồi, các cổ đông trong công ty còn lại không nhiều.
Họ đều đi theo Lâm Mạc Huy và đã đầu tư rất nhiều vào cuộc họp trao đổi y học, đồng thời cũng kiếm được một khoản tiền lớn.
Các cổ đông này hiện vô cùng tin tưởng và biết ơn anh. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Vì vậy, những lời vu khống sau lưng của Hoàng Kiến Đình đơn giản là không có tác dụng với họ.
Những cổ đông này hoàn toàn không để tâm đến việc tổn thất vốn mà ngược lại còn chửi mắng anh ta.
Anh ta tức ói máu, ngay cả Hứa Thanh Tuyết cũng giận dữ nói: "Đám người này toàn kẻ ngu đần hay sao?"
“Tổn thất nhiều tiền như vậy vẫn cố chấp tin vào Lâm Mạc Huy, đúng là thần kinh có vấn đề!”
Phương Như Nguyệt gãi đầu, khẽ nói: "Có điều như vậy cũng tốt mà."
"Những cổ đông này đều ủng hộ nó. Nếu họ không truy cứu chuyện này vậy chúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa!"
Hứa Thanh Tuyết sốt sắng: "Mẹ à, vấn đề không phải là bọn họ có truy cứu nữa hay không, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tống được Lâm Mạc Huy vào tù!"
Phương Như Nguyệt ngây ra:
"Thanh Tuyết, con... sao con lại phải làm như vậy?"
"Chuyện này vốn là do chúng ta gây ra."
"Lâm Mạc Huy nói sẽ thay chúng ta chịu trách nhiệm, chúng ta làm như vậy là hơi quá rồi."
"Bây giờ người ta đã không truy cứu nữa, đây là kết quả tốt nhất, con... tại sao cứ phải muốn đưa nó vào tù bằng được?”
Hứa Đình Hùng gật gù, ông ta cảm thấy lời Phương Như Nhuyệt nói có lý.
Nhưng Hứa Thanh Tuyết thì không, cô ta vẫn khăng khăng: "Mẹ, mẹ có ngốc không?"
"Nếu anh ta không ngồi tù thì chị con làm sao tái hôn được?"
“Anh ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc chiếm đoạt tài sản của nhà chúng ta, loại cặn bã này còn giữ lại làm gì nữa?”
"Đây là cơ hội tốt nhất để chị con có