"Thanh Mây, chị còn không mau cảm ơn ông nội đi?"
Hứa Thanh Tùng cười nhạt: "Chút nữa sẽ có rất nhiều thương nhân đến đề yêu cầu thanh toán. Nếu không giải quyết được chuyện này, cổ phần trong tay của chị sẽ thành số âm đấy!"
Hứa Thanh Mây trợn tròn mắt.
Hứa Khánh Quân thể hiện rõ là kế hoạch của mình đã sắp xếp hoàn hảo, khi đám người đến đòi tiền, ép cô phải giao cổ phần trong tay ra.
Nhưng vấn đề là bây giờ lấy đâu ra tiền để giao cho người ta? Không mang tiền ra, người chủ tịch như cô chắc chắn phải vào trong tù rồi!
Hứa Đình Hùng thấp giọng nói: "Bố, cổ phần trong tay Thanh Mây, giá trị... giá trị cũng được một trăm bảy mươi tỷ. Bố chỉ trả có một tỷ bảy, cái giá này... đúng là quá ít..." "Ha ha.." Hứa Thanh Tùng cười nhạt: "Chỉ tại chị ta làm ra cái cục diện rối rắm này, một tỷ bảy cũng đã là quá nhiều rồi. Chuyện về lô hàng này, chúng ta không nhận, chị ta sẽ phải ngồi tù thôi!" "Đúng rồi đấy, ông nội đối xử với không tệ nên mới trả giá đó!"
Hứa Kiều Linh bĩu môi: "Nếu như muốn nói, đáng ra phải là mấy người đưa tiền cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nhận số cổ phần này." Phương Như Nguyệt: "Nhưng cổ phần nếu như bán ở bên ngoài, sẽ không chỉ là một tỷ bảy đâu!" "Vậy cô cầm đi bán đi!" Hứa Khánh Quân chậm rãi nói: "Mấy người đi ra khỏi công ty nhớ đi bằng cửa lớn đẩy." Lúc này, một đám người đã đứng đầy ngoài cửa, chính là đám thương nhân kia. "Hứa Thanh Mây đâu? Chặn cửa lại, hôm nay không thanh toán hết tien, cô ta đừng hòng đi ra khỏi cánh cửa này!"
Sắc mặt Hứa Đình Hùng tái mét: " Được rồi, Thanh Mây, một tỷ bảy thì một tỷ bảy. Ông trời đã định chúng ta không ngồi được lên ghe chú tịch, vậy thì hãy bản số cổ phần đi!"
Phương Như Nguyệt: "Đúng vậy, ít nhất còn có thể để lại một tỷ bày!"
Hứa Thanh Mây cắn răng, cô cảm thấy không cam lòng. "Mau lên, ký hợp đồng đi, một tỷ bảy sẽ là của mấy người!" Hứa Khánh Quân cầm một bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra. Hứa Thanh Mây nhìn về phía Lâm Mạc Huy hỏi ý kiến. "Đừng ký!" Lâm Mạc Huy nói thẳng. "Lâm Mạc Huy, cậu điên rồi đấy hả?" Phương Như Nguyệt nổi nóng: "Không ký? Cậu thử nhìn lại tình hình bây giờ đi, không ký có được không? Có phải cậu muốn để Thanh Mây phải ngồi tù?"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hứa Đình Hùng gầm lên: "Chuyện nhà chúng tôi, không đến lượt cậu xen vào? Cậu chỉ là phận con rể, nếu vào thời cổ đại, đến tư cách được ngồi lên bàn ăn cơm cũng không có đâu!"
Mọi người cười ầm lên, giễu cợt nhìn Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy đi đến trước mặt đám thương nhân: "Thưa các vị, công ty chúng tôi và hạn thanh toán vật liệu của mấy người đã giao hẹn là sáu tháng một lần. Bây giờ mới được ba tháng, mấy người đã đến đòi tiền, chuyện này đúng là không hợp tinh hợp lý?" "Không nói nhiều!" Một tên thương nhân lớn tiếng nói: "Trước kia công ty do ông cụ Quân quản lý, dĩ nhiên chúng tôi tin tưởng vào ông cụ Quân. Còn Hứa Thanh Mây thi được xem là cải thá gì chứ, dựa vào đầu mà đòi chúng tôi trả sáu tháng một lần?" "Đúng thế, một con nhãi ranh miệng còn hôi sữa, có bản lĩnh gì đòi tiếp quản một công ty lớn như vậy? Lỡ như một ngày nào vỡ nợ, chúng tôi biết đi tìm ai tính nợ?" "Nghe nói đơn đặt hàng của họ cũng đã hủy bỏ hết, công ty này chắc chân sắp sụp đổ rồi!" "Nói đi cũng phải nói lại, cô xinh đẹp như vậy, làm "chị đại" thi uống lắm? Làm gái không thích hợp hơn à?" "Ha ha ha, nếu cô mà làm gái, chắc chắn ngày nào tôi cũng sẽ gọi đấy..."
Một đám thương nhân điên cuồng cười ầm lên, "Nói như vậy, điều mấy người cần chỉ là thanh toán tiền sao?"Giọng nói của Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng.
Đám thương nhân nói: "Chuyện này còn cần phải hỏi nữa à?" "Được rồi!" Lâm Mạc Huy gật đầu: "Tiền có thể đưa cho mấy người. Nhưng mấy người cũng nên nhớ, bắt đầu từ bây giờ, các người không còn là người cung cấp của công ty nữa!"
Đám thương nhân: "Cậu định dọa ai vậy? Công ty có tiếp tục sản xuất được nữa hay không còn chưa biết, đầu óc chúng tôi điên rồi mới tiếp tục cung cấp nguyên liệu?" "Lâm Mạc Huy, cậu điên rồi? Cậu đào đầu ra tiền cho người ta?" Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Bây giờ đã là lúc nào rồi mà cậu còn lên cái giọng đó với mấy người này?" Hứa Đình Hùng: "Đúng vậy, bây giờ chuyện chúng ta cần làm là bàn bạc với người ta gia hạn thêm ngày. Cậu mau mau đi xin lỗi người ta đi!" "Không cần phải xin lỗi!" Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Bổ mẹ, nhớ những gì mà bọn họ nói. Chút nữa khi họ cầu xin hai người rồi, tuyệt đối không được phép mềm lòng" "Cậu... cậu đang nói cái gì vậy?" Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều cảm thấy khó hiểu.
Hứa Thanh Tùng: "Điên rồi! Điên rồi! Đúng là nói nhăng nói cuội!" "Chúng tôi phải cầu xin các người? Ha ha ha, mấy người nghe thấy gì không? Cậu ta nói chúng ta phải van xin họ?" Đám thương nhân kia cười lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn vào Lâm Mạc Huy với ánh mắt khinh bỉ. Sắc mặt Hứa Thanh Mây tái nhợt, thấp giọng nói: "Lâm Mạc
Huy, thôi vậy, em... hay là em sẽ ký nhé? Có lẽ em thực sự không có số làm chủ tịch!"
Lâm Mạc Huy kéo Hứa Thanh Mây tay: "Tin tưởng anh, thứ là của em thì không ai có quyền được cướp đi!"
Đôi mắt Hứa Thanh Mây hơi ướt, cô cũng không cam lòng. Nhưng bây giờ còn có thể làm gì đây?
Nam Bá Lộc cùng Lâm Mạc Huy bây giờ đã rõ ràng rồi, Lâm
Mạc Huy còn có sức lực nào?
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn huyền náo.
Đám thương nhân đang chặn ở cửa kia bị một đám đàn ông mặc áo đen trực tiếp đấy ra.
Phía sau, một người đàn ông tóc hoa râm đi vào. "Vị nào là chủ tịch Mây, Hứa Thanh Mây?" Ông già hỏi. Hứa Thanh Mãy mông lung, cô không biết người này là ai. "Chính là tôi, xin hỏi ông là?" "Cô chính là chủ tịch Mây!" Ông già vội vàng đi tới, để lộ vẻ mặt cung kính: "Chào cô, tôi tên là Viên Hữu Đức!" "Viên Hữu Đức!" Mọi người trong phòng sợ hãi hỗ lớn.
Cái tên này trong giới y học không ai là không biết tới
Doanh nghiệp dược phẩm lớn nhất Quảng Đông, cũng chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của ngành y tế Quảng Đông. Cho dù là tập đoàn Phước Nguyên cũng chẳng là gì trước mắt ông ấy! "Thì ra là ông Đức!" Hứa Khánh Quân vội vàng đi tới: "Xin chào ông Đức, tôi là Hứa Khánh Quân..."
Viên Hữu Đức không thèm nhìn ông ta, chỉ cung kính nhìn sang Hứa Thanh Mây: "Chủ tịch Mây, lần này tôi tới đây chính là muốn hợp tác với quý công ty. Công ty của cô nghiên cứu dược phẩm mới, tôi muốn trở thành nhà phân phối." "Dĩ nhiên, tôi cũng biết trở thành đại lý độc quyền trên cả nước là hy vọng xa vời. Cho nên, tôi thực sự muốn chủ tịch Mây thương lượng, có thể đưa ba đại lý ở ba tỉnh thành giao cho tôi không?"
Mọi người đều cám thấy bối rối, tập đoàn Hưng Thịnh, trước mặt Viên Hữu Đức quá đúng chỉ là một con kiến hôi.
Viên Hữu Đức muốn hợp tác với công ty thuốc nào đều do
Viên Hữu Đức định đoạt, chưa từng thương lượng bàn bạc với ai, huống chi là cúi đầu cầu xin. Bây giờ ông ta lại xuống nước muốn được thương lượng với Hứa Thanh Mây, chuyện này tức là sao? "Đây là Viên Hữu Đức?" Hứa Thanh Tùng nghi ngờ. "Chắc chắn là ông ta!" Hứa Khánh Quân cần răng: "Trước kia khi tham gia hội liên hợp ngành dược, cũng được gặp ông ta mấy lần..." "Vậy... chuyện này tức là sao?" "Thuốc mới? Không phải là số thuốc cứu sống con gái Nam Bá Lộc đấy chứ?"
Sắc mặt Hứa Khánh Quân xanh mét, ông ta đột nhiên phát hiện mọi chuyện đang vượt xa ngoài tầm kiểm soát.
Hứa Thanh Mây nghi ngờ: "Thuốc... thuốc mới?" "Đúng vậy, là thuốc mới!" Viên Hữu Đức cười nói: "Chủ tịch Mây, tôi biết đây là bí mật thương nghiệp, dĩ nhiên chúng ta không nên nói ở bên ngoài." "Để tỏ lòng thành ý, hợp đồng tôi cũng đã mang tới. Quyền đại lý ở ba tính phía nam, một nghìn năm trăm tỷ, chủ tịch Mây thấy thể nào?"
Vừa mới dứt lời, mọi người lập tức xôn xao.
Chỉ cần phất tay là đã có một nghìn năm trăm tỷ? Công ty này chẳng phải là sắp phất lên rồi hay sao?
Đảm thương nhân kia cũng không thể hit thở nổi nữa, đơn đặt hàng lớn thế này, nếu như bọn họ được cung ứng nguyên liệu, chẳng phải cũng được phất lên cùng sao?