Lâm Mạc Huy đi lên lầu vừa đến cửa phòng làm việc của Hứa Thanh Mây thì gặp Hua Đình Hùng và Phương Như Nguyệt. Hứa Đình Hùng mặc một bộ âu phục mới tinh, đeo chiếc đồng hồ Rolex của Lâm Mạc Huy, đầy vẻ kiêu ngạo.
Phương Như Nguyệt cũng mặc một bộ lễ phục mới đắt tiền, đeo một cái vòng cổ lớn, ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy. "Ôi, chuyện nhỏ vậy mà còn làm phiền Thanh Mây sao? Sau này anh cứ tới tìm tôi là được."
Hứa Đình Hùng ném xấp tài liệu ra, khoát tay nói: “Tiếp theo!” Người nhân viên đó nhặt xấp tài liệu lên khỏi mặt đất rồi cúi đầu rời đi.
Một nhân viên khác bước tới: "Ông Hùng, đây là đơn đặt hàng mới, cần chủ tịch Mây ký tên!"
Hứa Đình Hùng cũng không thèm nhìn: "Cứ để đây, tôi ký là được."
Nhân viên: "Ông Hùng, cái này.. cái này thực sự cần chữ ký của chủ tịch Mây."
Hứa Đình Hùng tức giận: "Không đúng, ý của anh là gì? Thanh
Mây là con gái của tôi, nó là chủ tịch công ty, công ty của nó cũng là công ty của tôi. Tôi ký tên hay nó ký tên thì có gì khác nhau?" "Ý tôi không phải vậy..." Người nhân viên lúng túng: "Cái chính là sổ sách của công ty thì cần phái có... con dấu chính thức của công ty.."
Hứa Đình Hùng sửng sốt một chút, ra chiều không vui: "Tôi biết rồi, để đây đi, lát nữa tôi kêu nó ký tên đóng dấu"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Thấy người nhân viên hơi do dự, Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Anh không nghe thấy lời tôi nói sao?"
Người nhân viên hốt hoảng đặt tập tài liệu xuống, Hứa Đình
Hùng tiếp tục khoát tay: "Tiếp theo! Các người có thể nhanh lên không? Hiệu suất làm viec thể này thì có xứng đáng với tiền lương các người nhận được hay không?"
Đảm nhân viên giận mà không dám nói gi, hoảng sợ giao nộp tài liệu.
Lâm Mạc Huy thấy cảnh này thì không nói nên lời. Hứa Thanh
Mây vừa mới trở thành chủ tịch thôi mà Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã tới ra oai rồi. Nhìn tư thế này, người không biết còn tưởng Hứa Đình Hùng mới là chủ tịch đấy.
Phương Như Nguyệt trông thấy Lâm Mạc Huy lập tức lộ vẻ không vui: "Lâm Mạc Huy, cậu tới đây làm gì?"
Lâm Mạc Huy: "Trưa rồi, con tới đây tìm Thanh Mây đi ăn cơm." Phương Như Nguyệt khó chịu: "Sao cậu không ở bệnh viện quét don cho sạch sẽ đi, chạy lung tung làm gì? Sao, thấy đồ ăn của nhân viên bệnh viện không ngon nên muốn đến chỗ Thanh Mây ăn nhờ ở đậu à? Lâm Mạc Huy ơi là Lâm Mạc Huy, bình thường cậu ở nhà tham lam một chút thì thôi đi, nhưng đây là công ty của Thanh Mây, cậu có thể cho Thanh Mây chút thể diện được không?"
Mọi người xung quanh đều nhìn sang, không ngừng chế nhạo. "Da mặt của chàng rể này đúng là dày thật, đến cả cơm trưa cũng phải tới ăn nhờ sao?" "Không có năng lực gì mà chi biết ăn cơm chùa, chắc đây là quỷ hút máu rồi!" "Này, chủ tịch Mây xuất sắc như vậy, vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, sao lại tìm một ông chồng vô dụng thế này chứ?” "Phi, đùa gì vậy, còn chạy đến công ty chúng ta ăn cơm? Anh ta có cống hiến gì cho công ty chúng ta không? Đúng là không biết xấu hổ!"
Lâm Mạc Huy vô cùng không vui. Nếu không có tôi, các anh làm gì mà ký được đơn hàng chín ngàn tỷ? Ai chưa có cổng hiến gì cho công ty? Tôi mới là người đã cổng hiến nhiều nhất kia. Nhưng mà, rốt cuộc anh không thể nói những lời này. "Mẹ, con đi tìm Thanh Mây." "Dừng lại!" Phương Như Nguyệt trực tiếp đứng trước mặt anh: "Cậu có nghe tôi nói gì không? Sau này cậu không được phép vào công ty của Thanh Mây! Bảo vệ, không được phép của tôi thì cậu ta không được bước vào công ty lần nữa!" "Vâng!" Mấy nhân viên bảo vệ lớn tiếng đáp lại.
Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên có một người chạy tới, là cậu em rể Hoàng Kiến Đình. "Bổ mẹ, không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi." Hoàng Kiến Đình hào hứng nói.
Nhìn thấy Hoàng Kien Đình, vẻ mặt Phương Như Nguyệt đã thoải mái hơn rất nhiều: "Sắp xếp xong hết rồi?" “Đã chuẩn bị xong rồi! Là món Miền Trung mà mẹ thích nhất” Hoàng Kien Đình nịnh nọt. "Kiến Đình, cũng may con biết làm việc. Sau này có con ở công ty, mẹ cũng yên tâm hơn!" Phương Như Nguyệt hài lòng gật đầu: "Chồng ơi, đi ăn cơm thôi!”
Hứa Đình Hùng đặt tập tài liệu xuống, không thèm nhìn Lâm
Mạc Huy, chắp hai tay sau lưng, kiêu ngạo đi theo Hoàng Kiến Đình và Phương Như Nguyệt rời khỏi đây.
Lâm Mạc Huy phát bực. Cùng là con rể, anh tới đây thì là mất thể diện, còn Hoàng Kiến Đình tới đây thì là biết làm việc?
Đúng là phân biệt đối xử! Tuy nhiên, anh đã sớm quen với kiểu này rồi. Hoàng Kiến Đình rất biết cách lấy lòng người khác, khiến Hứa
Đinh Hùng và Phương Như Nguyệt rất thích anh ta.
Đối với Lâm Mạc Huy, những thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là thái độ của Hứa Thanh Mây đối với anh. Đột nhiên, Hoàng Kiến Đình đi tới, nở nụ cười tự mãn: "Anh rể đừng đứng đây nữa, Thanh Mây đi rồi."
Lâm Mạc Huy nhíu mày: "Đi đâu?" "Tới ngân hàng nói chuyện làm ăn" Hoàng Kiến Đình cười nói: "Anh rể, anh tìm Thanh Mây làm gì? Anh có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, bây giờ tôi là thư ký riêng kiêm tài xế của Thanh Mây." "Cái gi?" Vẻ mặt Lâm Mạc Huy đột nhiên thay đổi. "Thanh Mây tin tưởng vào năng lực của tôi nên đã thuê tôi làm thư ký riêng kiêm tài xế cho chị ấy" Hoàng Kiến Đình cười: "Vì vậy sau này có chuyện gì thì cứ nói với tôi là được.”
Lâm Mạc Huy tức giận, Hứa Thanh Mây sao có thể làm chuyện như vậy? Hoàng Kien Đình này rõ ràng là có ý đồ xấu. "Anh rể, chúng ta đi ăn cơm đi, nếu như không có chuyện gì thì anh không nên đến công ty. Anh nên xem lại cách ăn mặc của mình đi, kéo ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty!" Hoàng Kien Đình đắc ý rời đi, để lại Lâm Mạc Huy với vẻ mặt tức giận.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Thanh Mây, muốn hỏi thăm xem sao. Kết quả là gọi mấy cuộc nhưng không ai trả lời, đoán là họ đang bàn công việc.
Không còn cách nào, Lâm Mạc Huy chỉ có thể đi một mình ra công ty dược phẩm Hưng Thịnh. Đang chuẩn bị tìm đại chỗ nào đó ăn cơm thì bất ngờ có một chiếc BMW lao nhanh qua người anh. May mà Lâm Mạc Huy phản ứng nhanh, kịp thời tránh ra một bước, nếu không đã bị đụng phải.
Chiếc BMW dừng trước mặt Lâm Mạc Huy. Từ trong xe có hai người bước ra, là một đôi nam nữ "Chồng à, anh thật tốt! Biết người ta thích ăn món miền Trung nên đặc biệt dẫn người ta đến đây. Cảm ơn chồng nhé! Chụt. chụt. I" Cô gái nũng na nũng nịu, ăn mặc rất mát mẻ, lộ ra đôi chân dài trắng non, thon thả, trang điểm cầu kỳ, nhìn thoáng qua thì cũng khá đẹp.
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nhìn cô ta, bởi vì cô gái này không phải ai khác mà chính là Triệu Tổ Y, là hoa khôi lớp mà anh thầm mến trước đây. Hồi cấp ba, Lâm Mạc Huy thuộc loại người hay tự ti. Lúc mới biết yêu đã đem lòng yêu thích cô hoa khôi cùng lớp Triệu Tổ Y. Vốn đĩ không có gì to tát, nhưng bạn thân của Triệu Tổ Y lại biết được chuyện này, sau đó dùng cái loa lớn trong trường công bố rộng rãi, khiến mọi người trong trường đều biết chuyên này.
Trước mặt mọi người, Triệu Tổ Y hất một ly nước vào Lâm Mạc Huy, sau đó buông xuống một câu: "Lâm Mạc Huy, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga?" Kể từ đó, Lâm Mac Huy còn có một biệt danh khác trong trường, gọi là "cóc ghé". Cái tên "Triệu Tổ Y" cũng trở thành một nỗi sỉ nhục trong lòng Lâm Mạc Huy.
Không ngờ rằng, oan gia ngõ hẹp lại gặp được nhau ở chỗ này. Đồng thời, Triệu Tổ Y cũng chú ý tới Lâm Mạc Huy. Cô ta sững sờ một lúc, sau đó chế nhạo: "Ô, đây không phải là Lâm Mạc Huy sao. Anh làm gì ở đây vậy? Đậu xe thay khách à?"