Phương Như Nguyệt nóng nảy. "Thanh Mây, con... Sao con có thể như vậy?" "Bây giờ không phải là vấn đề có tiền hay không, mấu chốt là em họ con, thằng bé không thể ngồi tù. "Thằng bé là sinh viên hàng đầu từ nước ngoài về. Nếu thăng bé ngồi tù, thế... Thế thì cả đời nó xong rồi!" Hứa Thanh Tuyết cười ha ha một tiếng: "Mẹ, mẹ nói đùa sao?" "Sao con nghe bảo, Tân Bình ở nước ngoài không lên đại "Sinh viên hàng đầu? Sinh viên hàng đầu mà chỉ tốt nghiệp học!" trung học à?" "Ha ha ha, lần đầu tiên con nghe nói có loại sinh viên hàng đầu kiểu này á!"
Phương Như Nguyệt sắc mặt ửng hồng, trong lúc nhất thời cũng không nói ra lời.
Phương Như Linh thở dài nói: "Ôi, thật ra thì lúc Tân Bình đi học, thành tích không hề kém." "Chính là kì thi cuối cùng có chút sai sót, cho nên mới không học lên." "Đứa nhỏ này, đầu óc rất thông minh!"
Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục: "Đúng vậy, mẹ có thể nhìn ra "Bất kể như thế nào, Tân Bình cũng là em họ của con." "Thanh Mây, con phải gì cách gì đi!" Hứa Thanh Mây bực tức nói: "Con nghĩ cách gì?" "Mẹ, mẹ nói con nghe, con có thể làm sao?" "Chi ra mười tỉ rưỡi?" "Có phải bị bệnh hay không a?" "Tối hôm qua nói năm tỉ sáu, các người mảng đuổi người ta đi. Bây giờ lên đến mười tỉ rưỡi?" "Mẹ cho là tiền nhà mình là do gió thổi tới à? Năm tỉ sáu thì không được nhưng kiểu gì cũng phải đưa cho người ta mười ti
Phương Như Linh sắc mặt đó lên: "Thanh Mây, dì biết cháu không vui. "Nhưng mà, chúng ta. Chúng ta cũng thật không nghĩ tới, người bị thương này sẽ há miệng ăn nhiều thế!"
Hứa Thanh Máy nghiền rằng nói: "Cái gì mà mọi người không nghĩ tới chứ!" "Dì không nghĩ tới con trai dì không bằng lái, không nghĩ tới con trai dì chạy xe tốc độ cao, càng không nghĩ tới con trai dì sẽ đụng người ta bị thương!" "Cũng bởi vì một câu không nghĩ tới của dì, nhà cháu phải chi bao nhiêu tiền như vậy, dì thấy được không?" "Nếu dì dạy dỗ tốt con trai dì từ sớm, thì chuyện này sẽ xảy ra sao?"
Phương Như Linh sắc mặt khó coi, trầm giọng nói: "Thanh Mây, dì là tới tìm cháu giúp, không phải để cho cháu lên giọng dạy đời dì. "Nếu cháu không đồng ý giúp, thì cứ nói một câu là được, dì đi ngay bây giờ!"
Phương Như Linh vừa nói, thở dốc đứng dậy muốn đi.
Phương Như Nguyệt liền vội vàng kéo bà ta lại: "Linh, em đừng nóng giận. "Ôi trời, Thanh Mây, con có thể nói chuyện đàng hoàng với di Hai con được không?" "Lúc con còn bé.
Hứa Thanh Mây bực tức khoát tay, cả giận nói: "Đủ rồi!" "Mẹ đừng nói chuyện lúc con còn bé nữa!" "Không sai, khi còn bé dì giúp chúng ta, con rất cảm kích!" "Nhưng, không có nghĩa là bây giờ bọn họ làm gì, con cũng phải thay bọn họ trả tiền!" "Lần này người bị thương may mắn cứu lại được. Nếu như người đã chết rồi thì chuyện này phải làm sao?" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Phương Như Nguyệt sắc mặt khó coi, cần rằng nói: "Kia Người nọ không phải không chết hay sao?" "Ôi trời, chuyện có thể sử dụng tiền giải quyết, đều không phải là chuyện lớn" "Hơn nữa, con cũng đồng ý giúp dì Hai rồi, giúp người phải giúp đến cùng...
Hứa Thanh Máy nói: "Không sai, con đồng ý dùng tiền giải quyết "Nhưng, tối hôm qua luật sư Hầu người ta đã nói là năm tỉ sáu, các người không đồng ý rồi còn gì!" "Năng nặc đòi tự giải quyết, kết quả bây giờ đòi tới mười tỉ rưỡi?" "Nhiều hơn đến bốn tỉ chín! Mẹ nói con làm thế nào đây?" Phương Như Nguyệt mặt đầy lúng túng: "Linh, hay là hỏi lại luật sư kia một chút đi?" "Tại sao luật sư Hầu có thể nói được năm tỉ sáu, ông ta đi nói chuyện, lại tới mười tỉ rưỡi chứ?" Phương Như Linh không biết làm sao: "Vậy em gọi điện thoại cho chồng em."
Phương Như Linh gọi điện thoại, qua nửa giờ, Ngô Trung Kiên lại chiếc BMW của mình tới.
Đi theo còn có một người đàn ông trung niên.
Ngô Trung Kiên giới thiệu một chút, người đàn ông trung niên này chính là luật sư Vương làm chuyện thương thảo cho bọn họ.
Nói chuyện một hồi, Phương Như Nguyệt liền vào thắng chủ đề: "Luật sư Vương, chút chuyện nhỏ này, lại tới mười tỉ rưỡi, cái. Cái này có phải hơi quá một chút rồi không?"
Luật sư Vương vào biệt thự, cũng bên trong căn biệt thự sang trọng này làm cho kích động,
Nghe được lời của Phương Như Nguyệt, ông ta lập tức nổi: "Thưa bà, chuyện này không phải đơn giản như bà nghĩ vậy "Đầu tiên mà nói, bà có hiểu tình hình của người bị thương không?"
Phương Như Nguyệt lác đầu.
Luật sư Vương nói: "Người bị thương, tên là Đỗ Kiến Bình, bản thân ông ta cũng là một người có tiền. "ở thành phố Hải Tân, ông ta có mười mấy căn hộ, trên danh nghĩa còn có hai công ty. "Nói thật, bất kể là năm tỉ sáu hay là mười tỉ rưỡi, đối với ông ta mà nói, đều giống nhau.
Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Nếu đều giống nhau, vậy làm sao còn đòi tiền?" "Ông ta có tiền như vậy, còn tới lường gạt chúng tôi?" "Đây là kiểu người gì thế?"
Luật sư Vương bất mãn nhìn cô ta một cái: "Cô gái này, tôi phải nhắc nhở cô một chút." "Đầu tiên, đây không phải là lường gạt, mà là các người muốn được đối phương bãi nại, thì phải bồi thường" "Dĩ nhiên, các người nếu không tình nguyện đền tiền thì cũng có thể giải quyết bằng thủ tục chính quy." "Có điều, với kinh nghiệm trước giờ của tôi, tài xế gây tai nạn không bằng lái, uống rượu, chạy tốc độc cao, hơn nữa còn có dấu hiệu tìm người nhận tội thay." "Cộng hết những tội danh này lại, ít nhất cũng bị xử năm năm!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Nghe lời này một cái, nước mắt Phương Như Linh chảy ra như suối. "Luật sư Vương, tôi... Con trai tôi không thể ngồi tù" "Ông nghĩ cách cứu nó đi, cầu xin ông!"
Luật sư Vương nói: "Tôi đây không phải là đang giúp các người sao?" "Tôi cùng người khuyên can mãi, người ta mới đồng ý nhận bồi thường mười tỉ rưỡi "Các người cho là chuyện này dễ nói làm sao?" "Các người có biết ông Đỗ Kiến Bình này có một người con gái, từng bị tai nạn giao thông do bị tài xế lái xe với tốc độ cao dụng thành tàn phế, bây giờ còn nằm ở trên giường đó. "Ông ta ghét cay ghét đắng đối với mấy chuyện này, hận không được xử con trai các người bị tù chung thân đó Phương Như Linh sợ choáng váng, Ngô Trung Kiên vội la lên. "Luật sư Vương, ông là người chuyên nghiệp. "Ông cảm thấy, chuyện này, chúng tôi. Chúng tôi phải làm gì?"
Luật sư Vương nhún vai: Tận lực thỏa mãn yêu cầu của người ta "Mười tỉ rưỡi, đối với gia đình các người, cũng không tính là "Căn biệt thự này cũng gấp mấy lần số đó rồi." gi." "Không cần phải vì chút tiền này, làm trễ nãi tiền đồ con trai mình, đúng không?"
Luật sư Vương này, còn tưởng rằng đây là nhà của nhà họ
Ngô.
Ba người nhà Ngô Trung Kiên sắc mặt ai nấy lúng túng, cũng không tiện trả lời.
Qua một lúc lâu, Ngô Phi Điệp trầm giọng nói: "Luật sư
Vương, trước. Trước đó nói, không phải là năm tỉ sáu sao?" "Làm sao đột nhiên lên đến mười tỉ rưỡi rồi?"
Luật sư Vương gật đầu: "Năm tỉ sáu các người nói tôi có biết " "Là luật sư Hầu tự mình đi thảo luận mà!" "Ôi trời, tôi cũng không biết các người nghĩ cái gì, lại đắc tội với luật sư Hầu" "Các người có biết hay không, luật sư Hầu có thể nói được như thế, đó là bởi vì mặt mũi của luật sư Hầu!" "Luật sư Hầu, trước kia từng giúp ông ta một lần." "Luật sư Hầu là dùng nhân tình của mình, giúp các ngươi tiết kiệm tiền của " "Chuyện này, đổi thành bất kỳ một người luật sư nào, cũng đừng nghĩ thương thảo được dưới mười tí rưỡi" "Hoặc là nói, người ta có đồng ý hay không cũng còn khó nói được!" "Các người không chỉ không cảm kích, ngược lại còn nói luật sự Hầu muốn lừa gạt tiền của các người “Trời, nếu như tôi sớm biết như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không tới xen vào chuyện này!"
Luật sư Vương đang khi nói chuyện, giọng rõ ràng còn có chút khinh bỉ
Ngô Trung Kiên, Phương Như Linh, Ngô Phi Điệp hoàn toàn bồi rối.
Nhớ tới chuyện nhục mạ luật sư Hầu tối hôm qua, bọn họ chỉ cảm thấy lúng túng cực kỳ.
Bọn họ trước vẫn cho là luật sư Hầu cố ý muốn tiên của bọn
Bây giờ nhìn lại, bọn họ hiểu lầm luật sư Hầu rồi! ho.
Luật sư Hầu nhờ mối nhân tình của mình, mới nói được năm tỉ sáu, được giá này thật không dễ dàng!
Kết quả, bọn họ còn mắng đuổi luật sư Hầu đi.