*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn năm người này là người của mười gia tộc lớn.
Lâm Mạc Huy nhíu chặt mày, nhìn năm người này có vẻ bình thường nhưng nếu được sai đến để bảo vệ nơi được coi là nơi quan trọng, thì đủ chứng minh thực lực của bọn họ như thế nào.
Nếu là bình thường, Lâm Mạc Huy không e dè bọn họ, chỉ là anh chạy trốn đã mấy ngày, mệt không chịu được. Dưới tình hình này, bị năm cao thủ cản lại, còn phải phá vòng vây chạy thoát là rất khó khăn.
Anh thử đi về trước thăm dò, năm người này cũng đi theo sát anh. Bọn họ không ra tay, coi bộ chỉ muốn cản anh ở đây.
Lâm Mạc Huy nhìn năm người, trầm giọng nói: “Các vị, cậu Phùng làm chuyện không có tính người, anh ta chết không hết tội! Chẳng lẽ mười gia tộc lớn không phân rõ đúng sai trắng đen mà giúp anh ta như thế à?”
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Cụ già kia cười lạnh: “Lâm Mạc Huy, cậu nói vậy vì muốn cầu xin bọn tôi à?”
Bốn người khác cũng bật cười điên cuồng, nhìn Lâm Mạc Huy bằng ánh mắt trêu tức.
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy rét buốt, lạnh lùng nói: “Tôi cần gì phải cầu xin các người!”
“Tôi chỉ muốn làm rõ cậu Phùng đã làm những chuyện như vậy, rốt cuộc thái độ của mười gia tộc lớn các người là gì!”
Cụ già chậm rãi nói: “Cậu Phùng làm gì không quan trọng! Quan trọng là cậu giết người của mười gia tộc lớn, khiêu khích với mười gia tộc lớn bọn tôi!
Nếu đã như thế, nhất định cậu phải chết!”
Lâm Mạc Huy từ từ gật đầu: “Tôi biết rồi, nếu đã như vậy, tôi không còn gì để nói, muốn giết tôi thì phải xem bản lĩnh của các người!”
Lâm Mạc Huy gầm lên một tiếng, bỗng lao về phía cụ già, mặt mày ông ta lạnh nhạt, hai ngón tay phải giơ ra tấn công về phía thái dương Lâm Mạc Huy. Vẻ mặt Lâm Mạc Huy thay đổi, nếu bị ông ta đánh trúng, e rằng anh sẽ ngất luôn, anh vội vàng lách người né tránh ông cụ này, nhanh chóng chạy như điên về trước.
Anh không định đánh bừa với năm người này, chỉ muốn tìm cơ hội chạy trốn. Thấy Lâm Mạc Huy quay người chạy đi, bốn người còn lại nhanh chóng muốn rượt theo, ông cụ lại cười lạnh: “Đừng sốt ruột, nó đã chạy đến đây, thì không thể trốn khỏi thiên la địa võng của chúng ta!”
“Hừ, chơi với nó một lát, nhìn coi con thú bị nhốt giãy giụa như thế nào!”
Bốn người khác cũng mỉm cười, như thể làm vậy là rất thú vị.
Lâm Mạc Huy thoát khỏi vòng vây của năm người kia, vội vàng chạy nhanh về phía thành phố Hải Tân, nhưng anh chạy một lúc lâu, năm người kia cũng chẳng đuổi theo. Tình huống này không khiến Lâm Mạc Huy vui hơn, ngược lại là lòng anh càng cảnh giác, anh biết nếu năm người này không đuổi theo anh, chứng minh sau lưng còn có hiểm nguy.
Năm người này đảm bảo anh không trốn thoát nên không đuổi giết đến, nhưng giờ phút này Lâm Mạc Huy không còn sự lựa chọn khác, anh chỉ có thể tiếp tục chạy nhanh đến thành phố Hải Tân, chỉ cần bước vào phạm vi của thành phố Hải Tân, bước vào địa bàn của Nam Bá Lộc là anh an toàn.
Cứ chạy như vậy một quãng đường