Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
**********

Chương 978: Khách sạn Như Ý, không phải nơi mà người như chúng ta có thể đến

Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt đưa nhân viên bán hàng kia ra khỏi cửa hàng 4S. Trên đường, trò chuyện trong chốc lát, Phương Như Nguyệt phát hiện nhân viên bán hàng này là đồng hương của bà ta.

Nhân viên bán hàng này tên là Lý Ngọc Lâm, quê ở một trấn cách quê quán của Phương Như Nguyệt không xa.

Sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học thì ở lại thành phố, một mình dốc sức làm việc, ngày tháng sống ở thành phố cũng rất gian khổ.

Mặc dù làm việc ở cửa hàng Ferrari 4S, nhưng hào quang rực rỡ đều thuộc về người khác, còn cô ấy chỉ là một nhân viên bán hàng nho nhỏ mà thôi.

Tiền lương mỗi tháng sau khi trả xong tiền thuê nhà, phí điện nước gì đó thì cũng không còn thừa bao nhiêu, cuộc sống sinh hoạt cũng rất túng quẫn.

Phương Như Nguyệt vốn coi trọng tính cách lương thiện của Lý Ngọc Lâm, hiện tại phát hiện cô ấy còn là đồng hương của mình thì càng đối xử với cô ấy thân mật hơn.

Bà ta nằm tay Lý Ngọc Lâm, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi, về sau cháu cứ gọi ta là dì đi.” “Có gì khó khăn cháu cứ nói thẳng với dì là được.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hốc mắt Lý Ngọc Lâm ửng đỏ, cô ấy chiến đấu một mình ở thành phố trong thời gian dài như vậy, hoàn toàn không có bất luận chỗ dựa gì.

Hiện giờ Phương Như Nguyệt nói vậy, làm trong lòng cô ta lập tức có cảm giác tìm được chỗ dựa. “Cảm ơn dì, dì Nguyệt

Lý Ngọc Lâm biết ơn từ tận đáy lòng.

Phương Như Nguyệt cũng thấy ấm lòng, bà ta cười vẫy tay, lại nhìn về phía Hứa Đình Hùng: “Đình Hùng, quay lại đi, chúng ta đi thuê mấy phòng ở làm ký túc xá cho nhân viên của chúng ta, ông thấy thế nào?” “Dù sao thì khả năng cao các nhân viên của chúng ta đều là sinh viên mới tốt nghiệp, trên người cũng chưa có tiền.” “Có thể tiết kiệm chút tiền giúp bọn họ, cũng coi như là phúc lợi của nhân viên chúng ta.

Nếu là trước kia, chắc chắn Hứa Đình Hùng sẽ không muốn tiêu tiền như vậy.

Nhưng hiện giờ địa vị của ông ta cao, cũng có nhiều tiền hơn, tư tưởng cũng thay đổi rất nhiều.

Ông ta cười gật đầu: "Không thành vấn đề” “Bà nói sao thì là vậy!”

Phương Như Nguyệt cười rất tươi, bà ta kéo tay Lý Ngọc Lâm: “Ngọc Lâm, sáng ngày mai cháu đi dạo với dì nhé, xem phòng trọ ở đâu tốt.” “Đến lúc đó, cháu cũng dọn đến ở đi!”

Lý Ngọc Lâm vui mừng quá đỗi, cô ấy không ngờ chuyện đầu tiên sau khi mình thay đổi công tác là giải quyết được vấn đề nhà ở.

Tiền thuê nhà một tháng ở thành phố đã chiếm mất một phần ba tiền lương của cô ấy rồi.

Hơn nữa, phòng cho thuê còn cực kỳ nhỏ hẹp cũ nát, chỉ là một cái gác xép nho nhỏ thôi.

Nếu có thể tiết kiệm được tiền thuê nhà, thì không biết một tháng cô ấy sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền. “Dì Nguyệt, chuyện này... làm vậy có ổn không ạ?

Lý Ngọc Lâm thấp giọng nói.

Phương Như Nguyệt cười nói: “Ây dà, chuyện này có cái gì mà không thích hợp?” “Các cháu làm việc cho dì, đương nhiên dì không thể bạc đãi các cháu được!” “Yên tâm đi, chỉ là thuê phòng ở thôi, không có gì ghê góm." Cập nhật nh*anh nhất trên Tamlinhhay

Lý Ngọc Lâm cũng cười theo, cô ấy cảm thấy tương lai sau này của mình sẽ tràn ngập ánh sáng.

Đột nhiên, Hứa Thanh Mây gọi điện thoại tới: “Mẹ, bọn con đang ở khách sạn Như Ý, ba mẹ cũng đến đây đi” Phương Như Nguyệt kinh ngạc: “Sao lại đến khách sạn Như Ý?”

Hứa Thanh Mây: “Là lúc trước Mã Phú Quý nói muốn mời chúng ta ăn cơm để tạ lỗi.

Phương Như Nguyệt bừng tỉnh: “Được, ba mẹ lập tức đến ngay”

Cúp điện thoại, Phương Như Nguyệt nói tình hình cho

Hứa Đình Hùng biết.

Hứa Đình Hùng quay đầu xe, đi thẳng đến khách sạn Như Ý.

Lý Ngọc Lâm ngồi ở bên cạnh, có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Dì Nguyệt, hay là... hay là hai người dừng xe, để cháu về trước ạ?” “Sáng ngày mai cháu liên lạc với dì nhé?”

Phương Như Nguyệt: “Cháu trở về làm gì?” “Mấy giờ rồi, ăn một bữa cơm với dì đi!”

Lý Ngọc Lâm vội vàng xua tay: “Dì Nguyệt, chuyện này... chuyện này không thích hợp?” “Ông chủ Mã tạ lỗi với hai người, cháu... cháu đi sao được a?” “Hơn nữa, khách... khách sạn Như Ý kia, thật... thật sự không phải nơi mà loại người chúng cháu nên đến...

Phương Như Nguyệt dũng cảm mà khoát tay: "Cái gì mà loại người như các cháu?” “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, có gì đặc biệt hơn người?” “Cháu cứ đi cùng dì, dì muốn cho lão Mã Phú Quý kia biết” “Cháu đã gọi ta là dì, về sau, không ai được phép ức hiếp cháu!”
Nhấn Mở Bình Luận