Đạo sĩ cười khẩy như đang chờ Ngô Bình bị “bùa con rối” của hắn khống chế. Nhưng hắn chờ vài giây rồi mà Ngô Bình vẫn chẳng sao cả.
Hắn sầm mặt: “Sao anh vẫn không bị gì?”
Ngô Bình đột nhiên bùng nổ, đấm thẳng vào tên đạo sĩ ấy.
Advertisement
Đạo sĩ kinh ngạc. Thật ra hắn chỉ có tu vi cảnh giới Thần, ỷ có lá bùa trong tay nên mới ngạo mạn như thế. Thấy Ngô Bình phản đòn, hắn lập tức bỏ chạy.
Nhưng hắn vẫn quá chậm. Thoắt cái, Quỷ Bộ của Ngô Bình đã đi đến trước mặt hắn và chưởng hắn văng ra xa.
Advertisement
“Ầm!”
Đạo sĩ bay đến mấy mét, tiếp đất xong thì không động đậy được nữa, lục phủ ngũ tạng đều nát nhừ!
Vẻ khó tin lộ rõ trên mặt hắn: “Sao anh làm được?”
Ngô Bình không trả lời mà hỏi lại: “Có phải Ti mệnh của Thiên Sát đang ở ngôi chùa phía trước không?”
Đạo sĩ cười thê lương: “Tôi có thể trả lời anh. Nhưng anh phải trả lời câu hỏi của tôi, tại sao anh không bị bùa con rối của tôi khống chế?”
Lấy thẻ con rối ra, Ngô Bình hỏi: “Biết nó không?”
Đạo sĩ thở dài: “Ra là người đồng đạo. Chẳng trách anh không trúng chiêu. Tôi quá khinh suất!”
Ngô Bình nói: “Đến lượt anh trả lời rồi”.
Đạo sĩ đáp: “Người mà anh tìm quả thật đang ở trong chùa. Nhưng tôi khuyên anh đừng vào đó”.
“Tại sao?”, Ngô Bình hỏi.
“Đại đệ tử của Cổ vương Miêu Cương đang ở trong đó. Cổ thuật của người này rất tinh thông”.
Ngô Bình cười khẩy: “Cổ thuật? Đó là thứ mà tôi không sợ nhất đấy”.
Đạo sĩ mấp máy tính nói gì đó, nhưng lại phun ra một ngụm máu, cơ thể từ từ cứng lại, đồng tử mở to, ánh mắt đờ đẫn.
Thấy hắn đã chết, Ngô Bình bèn lục lọi người hắn, tìm được một chiếc túi da màu đen, trong túi có ba lá bùa. Ngoài ra, trên người đạo sĩ này còn có hai chiếc bình nhỏ, một cái màu đen, một cái màu đỏ.
Anh không có thời gian ngắm nghía, cất đồ vào rồi cùng Đường Băng Vân đi tiếp.
Ngôi chùa đổ nát kia đã ở ngay trước mắt. Khi còn cách hơn ba trăm mét, anh cảm thấy cổ Thần Cơ trong người mình rục rịch và truyền đến thông tin rằng ngôi chùa này có rất nhiều cổ trùng.
Anh sợ Đường Băng Vân trúng đòn, bèn bảo: “Băng Vân à, em ở đây chờ anh, nghe được tín hiệu của anh thì hẵng vào”.
Đường Băng Vân lắc đầu: “Không được. Em muốn đi cùng anh!”
Ngô Bình cười bảo: “Em yên tâm. Anh có cổ trùng, sẽ không sao đâu”.