Người đàn ông chỉ vào trong: “Trong đó”.
Ngô Bình ngoái đầu nhìn, quả nhiên sau vách tường có một người đàn ông trung niên. Người này bị thương toàn thân, đang thoi thóp, xem ra đã bị bọn chúng hành hạ rất nhiều.
Anh vội vàng đi đến căn phòng sát vách, thấy một người trung niên bị trói vào ghế, trên người chi chít vết thương, đã mất ba ngón tay, những ngón còn lại chỉ còn xương.
Advertisement
Da đầu ông ấy bị cắt mất một nửa và bị vứt ngay bên cạnh. Một mảnh hộp sọ bị cạy ra, để lộ bề mặt não bên trong được bôi thuốc.
Advertisement
Ngoài ra trên người ông ấy còn hơn một trăm vết thương lớn nhỏ. Nếu không nhờ người này có tu vi Nhân Tiên thì đã chết từ lâu rồi!
Ngô Bình vội vàng truyền chân khí tím vào cơ thể ông ấy để trị thương. Bây giờ anh mới phát hiện trong người ông ấy còn có ba loại cổ trùng.
Anh lập tức bảo cổ Thần Cơ ra quân, tức tốc nuốt chửng bọn cổ trùng ấy.
Chân khí tím giúp ông ấy cảm thấy rất dễ chịu. Ông ấy chầm chậm mở mắt ra, nhìn Ngô Bình rồi gằn từng chữ: “Vô ích thôi! Tôi sẽ không nói gì hết!”
Ngô Bình không khỏi kính nể người cương trực như ông ấy, bèn nói: “Anh Lục, tôi là người của Thiên Sát. Đường Băng Vân đang ở bên ngoài. Chúng tôi đến cứu anh”.
Ông ấy chính là Lục Thánh Dương - Ti mệnh tiền nhiệm. Nghe Ngô Bình nói xong, ông ấy liền nở nụ cười: “Tôi biết mọi người sẽ đến cứu tôi mà!”
Ngô Bình đáp: “Hãy khoan nói chuyện, tôi sẽ chữa trị giúp anh trước”.
Dứt lời, anh đi ra ngoài, diệt trừ cổ độc ở cửa rồi gọi Đường Băng Vân vào.
Đường Băng Vân chạy ngay vào chùa. Thấy thi thể dưới đất, cô ấy cảm thán: “Nếu là em vào thì giờ đã mất mạng rồi”.
Ngô Bình nói: “Ti mệnh Lục bị thương rất nặng. Anh phải trị thương trước, em đứng ngoài này trông chừng nhé”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Được”.
Anh quay về phòng, lấy Ngũ hành tiên châm ra rồi bắt đầu chữa trị cho Lục Thánh Dương. Anh dùng chân khí tím để chữa lành từng vết thương cho ông ấy.
Vì ông ấy bị thương quá nhiều nên anh đành chữa các vết thương nặng trước.
Việc chữa trị khá rắc rối. Lục Thánh Dương không chỉ bị thương nặng mà còn trúng độc, anh phải vừa trị thương vừa loại bỏ chất độc giúp ông ấy.
Hơn ba giờ trôi qua, Lục Thánh Dương đã có thể ngồi dậy, da đầu được khâu, xương và ngón tay bị gãy cũng đã nối lại. Chỉ có điều, một cử động nhẹ thôi cũng khiến cơ thể ông ấy đau đớn vô cùng, như bị hàng trăm nghìn mũi dao cứa vào vậy.
Ông ấy khẽ mỉm cười, nói bằng giọng kính phục: “Cậu Ngô quả là sở hữu y thuật vô song. Tôi bị thương nặng như thế, vốn đã chẳng còn hy vọng gì, không ngờ cậu có thể cứu tôi sống sót”.
Ngô Bình vẫn rất có lòng tin với y thuật của mình. Anh tự hào nói: “Chưa từng có ai được tôi chữa trị mà chết cả”.