Vân Tịch mỉm cười, chắp tay niệm chú. Mấy người Ngô Bình đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cảm giác như mặt đất đang xoay chuyển, bầu trời bên trên thì đang xoay vòng vòng. Họ không kiểm soát được cơ thể mà ngã xuống đất.
Nhưng một giây sau, mọi thứ trở lại bình thường như chưa hề có gì xảy ra.
Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đều sững sờ. Ngô Bình cũng kinh ngạc không kém, hỏi: “Đây là tuyệt kỹ của cảnh giới ba Địa Tiên sao?”
Advertisement
Vân Tịch cười đáp: “Đúng vậy, có điều đó chỉ là mô phỏng thôi chứ so với thủ pháp thật sự thì còn khác xa”.
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, Ngô Bình biết lai lịch của Vân Tịch rất thần bí, nói không chừng là một cao nhân nên anh đập bàn nói: “Được, vậy em hãy giúp đóng giả cao thủ Địa Tiên đó nhé!”
Advertisement
Dương Mộ Bạch lấy ra hũ rượu quý cất giữ từ lâu để khoản đãi Vân Tịch. Vân Tịch không những xinh đẹp mà tửu lượng còn rất khá, ngàn ly không say.
Ngô Bình rất tò mò về thủ thuật mô phỏng của Vân Tịch nên hỏi: “Vân Tịch, sao em làm được vậy? Lẽ nào em chính là cao thủ Địa Tiên cảnh giới ba?”
Vân Tịch cười đáp: “Đương nhiên là không phải, anh thấy em có tu vi không?”
Họ đang nói chuyện thì có một luồng khí tức rất mạnh bao trùm lên cả khoảng sân. Ngô Bình có thể cảm nhận được chủ nhân của ba luồng khí tức này đều là cao thủ Địa Tiên!
Thế nhưng, luồng khí tức này vừa xuất hiện, Vân Tịch liền chắp tay niệm chú. Cả không gian bên trong khoảng sân như bị uốn khúc. Sau đó một giây, ở phía xa truyền tới tiếng hừ lạnh.
Sau đó, ba luồng khí tức kia nhanh chóng biến mất và không xuất hiện lại nữa.
Diệp Thiên Tông cảm thấy rất kỳ lạ: “Lẽ nào đã bỏ đi rồi?”
Ngô Bình vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vân Tịch hỏi: “Bị em doạ chạy mất rồi sao?”
Vân Tịch cười đáp: “Ba kẻ ban nãy đều là cao thủ Địa Tiên cảnh giới đầu, bọn họ đương nhiên là sợ em rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Quả là anh đã coi nhẹ khả năng của em. Nào, nâng ly!”, hai người họ cụng ly rồi một hơi uống cạn.
Diệp Thiên Tông nháy mắt với Dương Mộ Bạch, sau đó ho khan một tiếng nói: “Mộ Bạch, chúng ta tới Thần Võ Ti một chuyến đi. Bảo sư đệ ở nhà trông nhà cho”.
Dương Mộ Bạch lập tức phụ hoạ: “Được, phải tới đó một chuyến thôi”.
Hai người này nói đi là đi ngay như một cơn lốc. Trong nhà chỉ còn Ngô Bình và Vân Tịch. Ngô Bình cũng chẳng để ý, tiếp tục uống rượu. Dù gì rượu của Dương Mộ Bạch đều là rượu quý, không uống chỉ có thiệt.
Thiên Kinh, trong một căn nhà lớn và cổ kính. Trong nhà tối đen như mực, không hề bật đèn.
Có ba kẻ đang đi vào trong đó. Một trong số ba kẻ đó bực bội nói: “Muốn tôi chết thì nói luôn đi còn định chơi trò gì vậy?”
Một kẻ khác lên tiếng: “Có chuyện gì khiến anh tức giận vậy?”
Kẻ ban nãy đáp: “Diệp Thiên Tông đã mời một cao thủ Địa Tiên cảnh giới năm đến bảo kê! Là cảnh giới năm Địa Tiên đấy! Vừa cảm nhận được luồng khí tức đó tôi đã suýt sợ vỡ mật!”