Wajih vội vàng nói: “Không sao, anh Ngô. Anh ở đây mấy ngày thì cứ dạy họ trong mấy ngày đó là được”.
Bây giờ Ngô Bình là người cần nhờ vả ông ta. Nghĩ ngợi một hồi, anh cũng không từ chối nữa: “Được”.
Wajih rất vui mừng, bèn cười đáp: “Cảm ơn anh nhiều!”
Advertisement
Ngay sau đó, anh dạy họ cách đứng tấn. Lee Sunghee bái sư không thành, đành mặt dày đứng đó nghe chỉ dạy và luyện tập cùng các học viên.
Ngô Bình cũng không quan tâm đến Lee Sunghee, chỉ lo dạy cho họ. Tư chất của những người da đen này rất bình thường, nhưng học cực nhanh. Anh bắt đầu đơn giản thôi, dạy họ đứng tấn trước.
Đường Kiến đứng bên cạnh làm phiên dịch, không ngờ cũng học được, bèn luyện tập cùng bọn họ.
Advertisement
Dạy đứng tấn xong, Ngô Bình không để ý đến họ nữa, cùng Chu Thanh Nghiên trở về phòng. Anh không hề biết rằng chỉ vài năm nữa, sau khi đạt được thành tựu nhất định, những người da đen này sẽ tản ra khắp Phi châu và trở thành bá chủ một vùng!
Nơi ở của Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên là một căn phòng lớn ở tầng hai, có ba phòng ngủ hai phòng khách, thiết kế rất sang trọng, còn có cửa sổ sát đất cực lớn, có thể ngắm nhìn cảnh đẹp xa xa.
Chuyển hành lý vào trong, Chu Thanh Nghiên cười nói: “Tướng quân Wajih quả là nhiệt tình”.
Ngô Bình đáp: “Anh đã cứu mạng ông ta, đương nhiên là ông ta nhiệt tình tiếp đón rồi. Chúng ta phải tranh thủ ký hợp đồng thật nhanh”.
Chu Thanh Nghiên nói: “Hợp đồng chắc là không có vấn đề gì đâu. Nhưng dạo trước công ty đầu tư mười tỷ mua cổ phần nhà máy dược phẩm, mua thêm hai công ty điện giải nhôm. Tài khoản không còn tiền nữa”.
Ngô Bình bảo: “Không sao. Khoản tiền này để anh lo. Em quy ra vốn chủ sở hữu cho anh là được”.
Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Được. Cổ phần hai công ty điện giải nhôm quy ra mười sáu tỷ, em chia cho anh một nửa cổ phần, anh bỏ ra tám tỷ. Công ty ở Guinea thì anh và em mỗi người một nửa số cổ phần. Anh thấy ổn không?”
Ngô Bình thấy thế nào cũng được, bèn trả lời: “Ừ”. Trong tay anh vẫn còn một số tiền, đầu tư mười tỷ hoàn toàn không thành vấn đề.
Phòng rộng, giường to, phong cảnh dị vực, tất nhiên Ngô Bình sẽ không bỏ qua cơ hội bắt nạt Chu Thanh Nghiên. Cả hai tiếp tục tu luyện “Âm Dương Đại Hoan Hỉ Thần Công”. Công pháp này giúp tu vi của Chu Thanh Nghiên tăng rất nhanh. Tu vi của cô ấy đã tiến bộ nhảy vọt.
Chu Thanh Nghiên bị giày vò cả đêm, đến hơn mười giờ sáng mới dậy. Ngô Bình thì đã ra sân luyện công từ sớm.
Anh tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công của chùa Đại Thiền. Thần công này rất khó luyện, nhưng nhờ tư chất tốt cộng thêm nền tảng đoàn thể thuật Bát cực và phương pháp hít thở đỉnh cấp, nên sau một buổi sáng, anh đã tìm được lối đi.
Tầng đầu tiên của Kim Cương Bất Hoại Thần Công có tên là Xương Sắt Da Đồng. Công phu của tầng này là luyện cho da và xương trở nên cứng cáp, gươm đao không xuyên thủng, chỉ cần dùng thân mình cũng chống lại được sức sát thương của đao kiếm.
Tu luyện Xương Sắt Da Đồng cần tập luyện một loại “quyển kình”. Điều này yêu cầu anh phải đả thông tất cả kinh mạch da và xương, đều là kinh mạch cấp bốn.
Anh còn phải đả thông một phần kinh mạch cấp năm mới có thể luyện thành tầng đầu tiên này, vậy nên độ khó vô cùng cao.
Kim Cương Bất Hoại Thần Công có tổng cộng tám tầng. Từ khi chùa Đại Thiền thành lập đến nay chỉ có bảy người luyện được tầng đầu tiên, hai người luyện đến tầng thứ hai, và chỉ một người đạt được tầng thứ ba. Từ tầng ba trở lên là một khoảng trống, chưa có ai đạt đến.
Nay anh đang luyện tầng đầu tiên, là người thứ tám trong lịch sử luyện thành công pháp này và có tiến triển.
Sau khi tắm rửa chải chuốt xong, Chu Thanh Nghiên cũng ra sân, hỏi anh: “Sếp Hoa sắp đến rồi, chúng ta có cần ra sân bay đón không?”
Cô ấy không dám đắc tội sếp Hoa, dù sao thì sau này còn phải giao thiệp.
Ngô Bình đáp: “Được, dù gì cũng rảnh rỗi”.
Cả hai ăn trưa xong thì lái xe ra sân bay. Tướng quân Wajih cử sĩ quan phụ tá và bốn chiếc xe đi theo.