Thì ra Ngô Bình đã xen thần chú thôi miên vào nhạc nên Hoàng Thất Lang mới vô thức trúng chiêu.
Hoàng Thất Lang đứng im tại chỗ rồi nhìn thẳng vào Ngô Bình.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Ai gãi bẫy hãm hại tôi?”
Advertisement
Hoàng Thất Lang đờ đẫn đáp: “Mạnh Hồi Phong và chủ của ông ta”.
Ngô Bình: “Chủ? Mạnh Hồi Phong lam việc cho ai ư?”
Advertisement
Hoàng Thất Lang: “Đúng, nhưng tôi chưa gặp người đó bao giờ. Song, tôi đi theo Mạnh Hồi Phong đã lâu nên cũng biết khá nhiều chuyện, có lẽ âm mưu lần này là do chủ của ông ta sắp đặt”.
“Chủ của ông ta là người thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
“Tôi không rõ, tôi chỉ là lính quèn nên không biết nhiều”, Hoàng Thất Lang thật thà đáp.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Mạnh Hồi Phong định đối phó tôi thế nào?”
“Tôi không biết, tôi chỉ phụ trách lừa anh tới đây, việc còn lại do những người khác làm”, Hoàng Thất Lang nói.
Ngô Bình cau mày: “Anh có biết tại sao họ muốn giết tôi không?”
“Tôi từng nghe Mạnh Hồi Phong nói anh muốn làm bá chủ võ lâm ở tỉnh K, điều này ảnh hưởng đến lợi ích của họ”.
“Mạnh Hồi Phong đang ở đâu?”
“Ở nhà ông ta”, Hoàng Thất Lang đáp
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Dẫn tôi đến đó”.
Hoàng Thất Lang dẫn đường, hai người nhanh chóng đi đến một nơi.
Hoàng Thất Lang gõ cửa, tiết tấu ba dài ba ngắn.
Cửa mở ra, một cậu thiếu niên đi ra dụi mắt rồi hỏi: “Anh Hoàng, sao anh lại đến à?”
Hoàng Thất Lang: “Ông Mạnh bảo tôi dẫn người đến gặp”.
Cậu thiếu niên không nghi ngờ gì mà dẫn họ vào trong luôn.
Lúc này, Mạnh Hồi Phong đang ngồi lau một thanh kiếm cổ trong phòng. Ông ta học võ từ Võ Đang, có sở trường dùng kiếm, còn đây là thanh kiếm mà sư phụ tặng cho ông ta.
Đột nhiên có người đi vào bẩm báo: “Ông chủ, anh Hoàng tới”.
Mạnh Hồi Phong ngẩn ra, lẽ nào Hoàng Thất Lang không dụ được Ngô Bình tới? Ông ta đáp lời rồi bỏ thanh kiếm xuống, sau đó đi ra ngoài phòng khách gặp Hoàng Thất Lang.
“Hoàng Thất Lang…”
Vừa ra tới phòng khách, Mạnh Hồi Phong đã đứng chôn chân tại chỗ, sau đó nhìn chăm chú vào Ngô Bình.
“Ngô Bình?”, ông ta hô lên, ánh mắt bừng sát ý.
Ngô Bình ngoảnh lại rồi bình tĩnh nói: “Mạnh Hồi Phong, tôi nghe danh của