Hướng Chính Nhất gật đầu: “Đúng vậy, đây là lá trà thượng hạng của một cây trà cổ cả nghìn năm tuổi, mỗi năm chỉ có 8 lạng thôi”.
Hia người vừa uống trà vừa trò chuyện, một lát sau, ông Chu đi đến nói: “Ông chủ, tiệc chuẩn bị xong rồi ạ”.
Hướng Chính Nhất đã đói meo nên nói: “Tiên sinh, chúng ta đi dùng bữa thôi”.
Advertisement
Bây giờ mới hơn chín giờ sáng, chưa phải giờ cơm, nhưng Ngô Bình thấy không làm sao, sức ăn của anh rất khoẻ, một ngày ăn mười bữa cũng được.
Bàn tiệc đặt trên tầng hai, trên bàn có đủ các loại coa lương mỹ vị.
Advertisement
Nhưng hai người vừa ăn được một lúc thì đã có một cô gái xinh đẹp khoảng 20 xuất hiện, cô ấy đỏ mắt đi về phía Hướng Chính Nhất rồi nói: “Chính Nhất, anh khoẻ lại thật rồi à? Cảm ơn trời phật, xem ra Bồ Tát đã chứng giám có lòng thành của em rồi”.
Hướng Chính Nhất vội ôm lấy cô gái đó rồi dịu dàng nói: “Ninh Anh, anh không sao. Để anh giới thiệu người này với em, chính Ngô tiên sinh đã chữa khỏi bệnh cho anh”.
Ngô Bình mải ăn nên chỉ gật đầu với cô gái đó, còn mồm miệng vẫn không ngưng nghỉ.
Ninh Anh tỏ vẻ chán ghét rồi quay đi nói: “Chính Nhất, anh uống vừa thôi, uống rượu nhiều không tốt đâu”.
Cô gái nói xong câu ấy rồi bỏ đi.
Cô ấy đi rồi, Ngô Bình mới bỏ đũa xuống rồi nói: “Vợ ông trẻ quá, ông Hương đúng là có phúc”.
Hướng Chính Nhất cười nói: “Cô ấy là Ninh Nhi, đi theo tôi từ năm 17 tuổi cơ. Khi đó, cô ấy vẫn còn là học sinh cấp ba, nhưng mà xinh lắm. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã rung động. Ha ha, không giấu gì tiên sinh, hồi đầu tôi đã phải giở đủ ngón nghề mới theo đuổi được cô ấy đấy”.
Ngô Bình: “Thế ông có biết vợ mình có tu vi trong người không?”
Hướng Chính Nhất ngạc nhiên nói: “Cái gì? Cô ấy có tu vi ư?”
Ngô Bình: “Không chỉ có tu vi, mà còn không hề thấp, đã là Luyện Khí đại chu thiên rồi”.
Ngô Bình không cần nói thêm thì Hướng Chính Nhất cũng đã nghĩ ra nhiều điều, ông ấy biến sắc mặt rồi nói: “Ý tiên sinh là Ninh Anh có vấn đề?”
“Chắc chắn là có vấn đề”, Ngô Bình nói: “Ban nãy, khi ông nói tôi đã chữa khỏi bệnh cho ông, trong ánh mắt của cô ấy đã loé lên tia thù địch”.
Vì đã ở cảnh giới Nhân Tiên nên ngũ quan của Ngô Bình rất nhạy, nếu có ai có ý thù địch với anh thì anh sẽ cảm nhận được ngay.
Hướng Chính Nhất thở dài một hơi: “Tôi thương cô ấy nhất, lẽ nào là cô ấy hại tôi?”
Ngô Bình nói: “Bình tĩnh, tôi sẽ điều tra rõ cho ông”.
Ăn cơm xong, Hướng Chính Nhất cũng có sức nên trông phấn chấn hơn hẳn.
Ngô Bình: “Ông Hướng, dẫn tôi đến kho báu của nhà ông đi. À, lấy cho tôi một cái túi nữa, không cần to lắm đâu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!