Ngô Bình vội vã ngồi dậy, nói: "Chúng ta thu xếp một chút rồi đi tới vịnh Bạch Long".
Cây đào tiên ở biệt thự vịnh Bạch Long của anh có lẽ đã kết quả, anh phải đi xem xem. Ngoài ra, tảng đá dài lấy được từ nhà họ Hướng, còn cả mấy khối hổ phách chưa khai mở, anh định hôm nay sẽ mở ra toàn bộ xem bên trong có gì.
Bữa sáng rất phong phú, chắc phải đủ cho năm sáu người ăn no nê nhưng lại bị một mình Ngô Bình ăn sạch. Sau khi ăn no, hai người họ đi tới biệt thự của anh trên vịnh Bạch Long.
Advertisement
Vừa vào đến nhà là anh phi lên tầng thượng xem cây đào tiên. Chỉ thấy, trong số hai mươi tư đoá hoa đào đã có ba đoá kết quả. Quả đào giờ to cỡ quả óc chó, toả ra mùi thơm kỳ lạ.
"Ôi! Thực sự ra quả thật này!", Đường Tử Di rất vui, định đưa tay chạm vào quả đào.
Advertisement
Ngô Bình vội vã nói: "Tử Di, tạm thời không được chạm vào".
Đường Tử Di mỉm cười, rụt tay lại rồi hỏi: "Chồng à, vậy mai là được ăn đào rồi nhỉ?"
Ngô Bình đáp: "Chắc là vậy rồi".
Sau đó anh lấy tảng đá dài từ trong không gian chứa đồ của chiếc nhẫn ra. Đang định mở nó ra thì anh nhìn thấy vật gì đó trông như hình người bên trong, Ngô Bình không khỏi giật mình.
Điều này khiến anh nghi ngờ, nhỡ đâu bên trong là một thứ quái dị rất mạnh và đáng sợ thì sao? Thả nó ra thì chắc chắn anh sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh lại đặt nó sang một bên, tạm thời chưa đụng vào nó.
Anh lại lấy ra ba khối hổ phách. Bên trong khối hổ phách đầu tiên có một thứ trông như con mắt. Thứ này cũng có chút đáng sợ, tạm thời đặt sang một bên.
Viên hổ phách thứ hai một nửa trong suốt, bên trong có một cái cây nhỏ hình rắn, lá cũng hình rắn, lại còn có ba quả to cỡ quả óc chó.
Cái cây này anh cũng không biết là thứ gì. Trên phiến ngọc và trong ngọc bội đều không ghi chép gì về nó nhưng Ngô Bình cảm nhận được từ cái cây này toả ra một sức sống vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn không phải vật tầm thường.
Ngô Bình cẩn thận cắt khối hổ phách ra, sau đó làm sạch cái cây nhỏ. Khi cái cây nhỏ đã được lấy ra toàn bộ trước mặt anh thì nó bắt đầu biến đổi. Lá cây dần dần khô quắt lại rồi teo dần. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cái cây nhỏ biến thành một đống tro tàn.
Thế nhưng ba quả của nó vẫn y nguyên không hề hấn gì. Những quả này có màu trắng, bên trên có những hình thù kỳ lạ.
Ngô Bình cầm lấy một quả, cảm thấy vỏ của nó giống như một viên đá vậy. Anh dùng đôi mắt thấu thị để nhìn vào trong thì phát hiện bên trong quả chia thành từng múi. Bên trong các múi đều có một hạt giống trông như hạt ngọc.
“Bên trong Không biết có ăn được không nhỉ?”, Ngô Bình lẩm bẩm rồi cầm thanh kiếm Hắc Long tách đôi quả ra, để lộ ra những múi quả bên trong.
Mỗi múi đều có một hạt giống, Ngô Bình cầm hạt giống đó lên xem. Thứ này to hơn hạt đậu xanh một chút, không có mùi gì, bề mặt nhẵn bóng ánh lên năm màu sắc khác nhau trông rất đẹp.
Ngô Bình đành gọi đại thần Côn Ngô ra: “Đại thần giúp tôi xem thứ này một chút”.
Đại thần Côn Ngô mở mắt ra, liếc nhìn thứ trong tay Ngô Bình rồi kinh ngạc nói: “Thiên Nguyên Tử?”
Ngô Bình hỏi: “Thứ này gọi là Thiên Nguyên Tử sao?”