Trước đó ngày nào Ngô Bình cũng tu luyện để thúc đẩy quá trình tiến hóa gen của Nhân Tiên, giờ lại được đạo Thần Phong này giúp sức nên quá trình tiến hóa được đẩy nhanh đáng kể, chẳng mấy chốc đã đến giai đoạn Luyện Hình Đại Thành.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Đạo Thần Phong này quả thực không tồi”.
Đại thần Côn Ngô nói: “Giờ Thiên Mục là của tôi”.
Advertisement
Ngô Bình liền đem miếng hổ phách có con mắt bên trong bổ làm đôi, sau đó đặt con mắt vào trong miệng đại thần Côn Ngô.
Đại thần Côn Ngô lập tức nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Advertisement
Đường Tử Di vội vàng kéo Ngô Bình rời khỏi căn phòng đó. Sau khi ra khỏi đó, cô nói: “Thật là đáng sợ!”
Ngô Bình cười đáp: “Quả thực có chút đáng sợ. Sau này anh sẽ khóa cái đầu ở trong thư phòng, em đừng vào đó nhé”.
Hai người họ đi sang một căn phòng khác, tiếp tục mở khối hổ phách màu xanh lam còn lại ra xem.
Bên trong khối hổ phách này có một con rùa, mai của nó có màu vàng. Bên dưới mai còn có những đường phù vân, đây chính là Luyện Yêu Phù.
Ngô Bình sau khi tách miếng hổ phách ra làm đôi thì phát hiện con rùa đã chết queo từ đời nào. Xác nó vừa tiếp xúc với không khí là hóa thành tro, chỉ còn chiếc mai bằng vàng sót lại. Ngô Bình thò tay vào trong mai rùa thì phát hiện bên dưới có một tấm bùa, chính là Luyện Yêu Phù ban nãy.
“Tại sao Luyện Yêu Phù này lại ở trong mai rùa nhỉ? Lẽ nào con rùa này từng là yêu quái?”
Anh còn đang ngờ vực thì ở trong mai rùa có tiếng động kỳ lạ. Anh nhìn vào trong thì phát hiện ở bên trong còn có một hạt nhỏ màu vàng.
Anh lấy hạt màu vàng này ra xem thì phát hiện nó to chừng hạt ngô và một nửa trong suốt.
“Hình như là Yêu Đan?”, Ngô Bình không chắc chắn lắm nhưng cứ thu lại trước đã.
Sau đó, cả buổi sáng, Đường Tử Di và Ngô Bình dính lấy nhau. Ở đây chỉ có hai bọn họ cô nam quả nữ, đương nhiên không sợ ồn ào đến những người khác. Từ tầng một đến tầng hai, từ tầng hai lại đến tầng ba dây dưa mãi không dứt, đủ các tư thế.
Không biết từ lúc nào đã đến giờ cơm. Đường Tử Di lúc này đã mệt lả, toàn thân đau nhức nằm trên giường không muốn cử động.
Ngô Bình liền dùng chân khí Thuần Dương để giúp cô lưu thông kinh mạch. Sau đó anh gọi cho nhà hàng Hoàng Tân giao đồ ăn đến đó.
Trong lúc chờ cơm, anh đi sang nhà Hạ Lam. Lúc này, Hạ Lam đang chơi với Lạc Nhi trong vườn hoa.
Nhìn thấy anh, Lạc Nhi lập tức ào tới, ríu rít gọi “bố nuôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Lạc Nhi, con có thích nhà mới không?”
Lạc Nhi đáp: “Con thích lắm!”
Hạ Lam khẽ mỉm cười hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Hay là ở lại cùng ăn cơm đi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!