Ngô Bình không hề ngạc nhiên hỏi: “Vậy người đứng sau ông ta là ai?”
Từ Quý Phi: “Theo anh nghe ngóng được thì tối nay Võ Thần của gia tộc Đệ Nhất sẽ tới đó. Ngoài ra còn có không ít cao thủ, đều là cao thủ của gia tộc Đệ Nhất”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra tối nay phải động thủ rồi. Anh Ba, anh định xử lý Trác Khang thế nào?”
Advertisement
Từ Quý Phi thở dài đáp: “Dù gì cũng từng là đệ tử của anh, cùng lắm thì phế kungfu, giữ lại cái mạng”.
Ngô Bình hiểu ý câu này chính là toàn bộ sản nghiệp, gia tài của Trác Khang đều phải lấy lại, chỉ để lại cho ông ta đúng một cái mạng.
Advertisement
Anh không nói gì vì đây là chuyện của Từ Quý Phi nên anh cũng không tiện tham gia vào.
Từ Quý Phi: “Em trai, anh phải phiền chú tối nay đi với anh một chuyến. Nếu thua anh sẽ rút khỏi Vân Kinh, về Thạch Thành dưỡng già”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Có em thì không thua được đâu”.
Từ Quý Phi cười đáp: “Tất cả nhờ cả vào chú. Đúng rồi, để anh gọi đồ đệ mới của anh đến gặp chú nhé?”
Ngô Bình gật đầu: “Bảo cậu ấy tới đây một chuyến cũng được”.
Từ Quý Phi gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau thì chuông cửa reo lên, Đường Tử Di ra mở cửa. Một chàng trai ngoài hai mươi tuổi, cao to đẹp trai bước vào.
Chàng trai này đã đạt tới cảnh giới luyện khí thành sức mạnh. Cậu ta cúi người hành lễ với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô”.
Từ Quý Phi nói: “Em trai, cậu ấy tên là Phùng Tiểu Thanh, là đồ đệ mới của anh. Tiểu Thanh, sau này phải gọi Ngô Bình là sư thúc. Tương lai có được bao nhiêu thành tựu toàn bộ phải xem sư thúc có gật đầu đồng ý hay không”.
Ngô Bình hiểu ý của Từ Quý Phi chính là muốn truyền bộ phương pháp hít thở Long Tượng cho Phùng Tiểu Thanh. Nếu như anh không gật đầu thì Từ Quý Phi không thể truyền bộ phương pháp hít thở này cho Phùng Tiểu Thanh bởi vì đây là bí kíp của anh.
Phùng Tiểu Thanh lập tức quỳ xuống đất, cung kính hành lễ Với Ngô Bình: “Vãn bối Phùng Tiểu Thanh hân hạnh được gặp sư thúc”.
Ngô Bình đáp: “Đứng dậy đi, không cần đa lễ”.
Phùng Tiểu Thanh đứng dậy, hai tay để sát mép chỉ quần, hơi cúi đầu xuống. Trong mắt cậu ta thoáng hiện sự kinh ngạc.
Người được sư phụ cậu ta sùng bái, coi như một vị thần trông lại còn trẻ hơn cả cậu ta.
Ngô Bình quan sát Phùng Tiểu Thanh một lượt rồi hỏi: “Tiểu Thanh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đang làm công việc gì vậy?”
Phùng Tiểu Thanh vội vã đáp: “Thưa sư thúc, năm nay con hai mươi lăm. Vừa học xong nghiên cứu sinh, hiện giờ vẫn chưa có công ăn việc làm”.
Ngô Bình gật đầu: “Không tệ, nghe khẩu âm thì có vẻ cậu là người Vân Kinh”.
Từ Quý Phi đáp: “Sư đệ, nhà họ Phùng là một trong bốn đại gia tộc ở vùng Giang Nam. Về tài lực thì họ không thua kém gì nhà họ Đường”.
Vùng Giang Nam không chỉ có một mình Vân Kinh mà còn bao gồm ba tỉnh và một thành phố, phạm vi rất rộng. Có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn nhất khu vực Giang Nam thì đương nhiên tài lực phaỉ vô cùng hùng hậu.