“Cậu!”, Trương Tây Linh không cứu viện kịp nên vừa tức vừa ngạc nhiên.
Ngô Bình thu kiếm lại rồi nói với Trương Tây Linh: “Trương Tây Linh, nếu ông muốn trả thù cho hắn thì tốt nhất hãy ra tay luôn đi”.
Trương Tây Linh hít sâu một hơi rồi nói: “Thôi, người đã bị cậu giết rồi, tôi ra tay còn làm gì được nữa”.
Advertisement
Không phải Trương Tây Linh không muốn ra tay, mà vì cảm thấy Ngô Bình rất khủng khiếp. Ban nãy, ông ta đã dồn hết sức vào một chưởng, không ngờ vẫn bị đánh bay! Không biết tên này giờ mạnh đến mức nào rồi nữa?
Huống hồ, ông ta cung không muốn đắc tội với Vu bà bà. Bà ấy là cao nhân cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư, ông ta không dây vào được.
Advertisement
Ngô Bình: “Nếu ông không ra tay thì mời về cho”.
Trương Tây Linh sầm mặt rồi quay người bỏ đi. Hoà thượng hoà thượng Suraiya bê thi thể của Thiên Độc Ngọc Tử rồi lặng lẽ đi theo.
Ông Hoa nói: “Nếu tôi là cậu thì đã giết cả ba luôn rồi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Dẫu sao Trương Tây Linh cũng là cao thủ cảnh giới Địa Tiên, hơn nữa vẫn còn thủ pháp chưa thi triển. Nếu phải liều mạng, tôi cũng khó mà giết được ông ta, vớ vẩn còn bị thương ấy chứ”.
Ông Hoa: “Đám này tự nhiên xuất hiện ở đây, kiểu gì cũng có chuyện”.
Ngô Bình: “Chỉ cần đừng chọc vào tôi là được”.
Anh tiếp tục tu luyện, linh lực Ất Mộc chảy khắp cơ thể. Hiệu quả của nó tốt hơn tiên lực thuần dương nên giúp ích cho cơ thể nhiều hơn.
Điều kỳ diệu nhất là sức mạnh này phù hợp để luyện đan.
Không biết trời đã tối từ bao giờ, Ngô Bình chuẩn bị đến buổi đấu giá ngầm của Thạch Thành. Tối nay, cậu chủ của nhà họ Huy là Huy Thuỵ Trạch cũng sẽ tới tham gia.
Nếu Ngô Bình cũng xuất hiện ở buổi đấu giá, chắc chắn Huy Thuỵ Trạch sẽ ra tay với anh, mà nếu thế thì kế hoạch của anh thành công một nửa rồi.
Ông Hoa nói cho Ngô Bình biết đồ trong buổi đấu giá này đều có giá trên trời nên cực kỳ quý hiếm. Mỗi năm chỉ tổ chức một lần, mỗi lần có mười món.
Ngô Bình lái xe đến một nông trường ở ngoại ô tên là Khẩn Lợi.
Nông trường này khá lâu đời rồi, diện tích canh tác khoảng 100 mẫu.
Ngô Bình lái xe vào bãi đậu xe, sau đó đi vào trong. Qua một cánh cửa lớn, anh lấy thiệp mời ra, vì phải có thiệp thì mới được vào.
Anh vừa vào trong đã có người ra dẫn đường, đi thêm vài trăm mét thì họ tiến vào một căn phòng kính rất rộng. Phòng này có diện tích hơn 1000 mét vuông, nóc nhà bằng thuỷ tinh.
Sàn trong nhà kính được lát bằng gỗ và thảm lông dê, hai bên tường treo tranh sơn dầu, trần nhà có đèn sáng chói.
Ngô Bình đi thêm một lát thì nhìn thấy những người tham gia buổi đấu giá lần này.
Cạnh đó là tiệc tự phục vụ, thích ăn gì thì lấy. Còn nhiều nhân viên phục vụ đang đi qua đi lại.
Ngô Bình vừa liếc nhìn đã thấy một người quen là Đào Như Tuyết.