Ngô Bình nhấc chân, toan bước vào cánh cổng thứ nhất. Lưu Trường Hưng vội gọi giật: “Xin anh dừng bước!”
“Sao vậy?”, Ngô Bình cau mày.
Lưu Trường Hưng nói: “Tôi vẫn chưa nói hết. Trong năm cánh cổng đầu tiên đều có một vị bá chủ. Anh mạo muội xông vào địa bàn của họ sẽ rất nguy hiểm!”
Advertisement
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ồ, bên trong bị người ta chiếm cứ rồi à? Thế cổng thứ sáu và thứ bảy thì sao?”
Lưu Trường Hưng đáp: “Cổng thứ sáu còn nguy hiểm hơn. Nó chỉ mới được khám phá một phần rất nhỏ, có một nhóm người rất lợi hại sống trong đó. Ngay cả bá chủ của năm cổng kia cũng không dám động vào họ. Cổng thứ bảy vừa mới có người bước vào, mà người dám vào đó đều thuộc hàng đỉnh cấp ở nơi này”.
Advertisement
Ngô Bình thắc mắc: “Rốt cuộc sau cánh cổng này có thứ gì mà lại khiến nhiều người mạo hiểm đi vào khám phá đến vậy?”
Lưu Trường Hưng nói: “Tôi cũng không rõ. Dù sao thì tu vi của tôi cũng thấp, chỉ dám ở bên ngoài thôi”.
Ngô Bình đã sớm nhận ra có rất nhiều người ngồi hoặc nằm ở không gian rộng lớn bên ngoài, hầu hết đều đã thoi thóp, có thể chết bất cứ lúc nào.
Hai người đang trò chuyện thì có bốn người tiến lại gần. Đám người này ăn mặc rách rưới, gầy như da bọc xương, nhưng ánh mắt lại dữ tợn vô cùng.
Nhác thấy bọn họ, Lưu Trường Hưng giật mình lùi lại ngay lập tức, ngay cả chân cũng run lẩy bẩy, đôi mắt ngập tràn sợ hãi.
Tên cầm đầu cười hề hề: “Con ‘cừu hai chân’ mới đến trông béo tốt đấy nhỉ. Lưu Trường Hưng, mày to gan lắm, dám động vào thức ăn của bọn tao?”
Bị kẻ khác xem là thức ăn, Ngô Bình nhăn tít mày, hỏi ngay: “Lưu Trường Hưng, mấy kẻ này là ai?”
Lưu Trường Hưng vội giải đáp: “Họ là quỷ giết người của Tây Vực, từng giết rất nhiều người và được gọi là Tứ quỷ Tây Bắc”.
Tứ quỷ Tây Bắc? Ngô Bình chẳng có ấn tượng gì. Nhưng nhìn bọn người này chắc chắn không phải hạng tốt lành gì. Anh hỏi kẻ vừa lên tiếng: “Các người phạm tội gì mà bị giam ở đây?”
Kẻ nọ lạnh lùng hừ giọng: “Mày là đồ ăn của bọn tao, hỏi nhiều làm gì?”. Nói đoạn, hắn vồ lấy tim Ngô Bình, móng tay sắc nhọn, rõ là từng luyện kỳ công nào đó.
Ngô Bình không hề cử động. Móng tay của hắn chạm vào người anh như thể vồ phải sắt thép, cùng lúc ấy, một lực đánh ngược khiến tay hắn văng ra. Mấy tiếng “rắc” vang lên, toàn bộ móng tay của hắn đều gãy cả.
Hắn sững sờ, nhìn móng tay bị gãy của mình mà mặt mũi biến sắc, vừa nhìn chằm chằm Ngô Bình vừa hỏi: “Mày có cương khí hộ thân?”
Ngô Bình đấm hắn một cái. Hắn không tránh kịp, gương mặt bị anh đấm dẹt, cả nắm đấm cắm sâu vào đầu hắn.
Thi thể hắn đổ xuống. Ngô Bình dùng khăn giấy lau máu trên nắm tay, hỏi ba tên còn lại: “Các người đã phạm tội gì?”
Chân của ba kẻ đó bắt đầu run lẩy bẩy. Một tên trả lời: “Anh hùng, chúng tôi là cướp ở Tây Bắc, giang hồ gọi chúng tôi là quỷ giết người Tây Vực”.
Ngô Bình hỏi: “Chúng mày đã giết bao nhiêu người?”
Kẻ nọ đáp: “Có lẽ là vài chục, không đếm kỹ”.
Ngô Bình cau mày: “Giết nhiều người như