Ngô Bình không nhiều lời, vung nắm đấm vào ngực hắn. Uyển chuyển như rồng, khí thế như sấm. Người đàn ông thấp bé lùi nhanh về sau, giơ hai tay ra bảo vệ ngực.
“Ầm!”
Nắm đấm của Ngô Bình đánh vào hai lòng bàn tay hắn. Người đàn ông nọ như bị đạn pháo bắn vào, lập tức văng ra xa. Nhưng hắn bật dậy ngay sau khi ngã xuống đất, trừ cánh tay tê rần thì không bị thương chỗ nào khác.
Advertisement
Người đàn ông cười khẩy: “Thực lực của anh không kém, tiếc là không qua được ải này của tôi!”
“Vậy sao?”, Ngô Bình khoanh tay, lạnh lùng nhìn đối phương.
Hắn cau mày: “Sao, biết mình không phải đối thủ của tôi nên không dám ra tay nữa?”
Advertisement
Ngô Bình hỏi: “Từng nghe đến Ngưng Huyết Chỉ chưa?”
Hắn cả kinh: “Ý anh là Ngưng Huyết Chỉ của chùa Đại Thiền?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Anh còn vài phút để sống đấy. Muốn trăng trối gì thì nói mau đi”.
Người đàn ông vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Anh… anh dám dùng Ngưng Huyết Chỉ với tôi, tôi giết anh!”
Hắn vừa định ra tay thì Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh mà im lặng thì sống thêm được vài phút. Nếu anh dám ra tay với tôi thì chỉ còn sống không đầy mười giây đấy”.
Cơ thể hắn cứng đờ, bỗng nhiên quỳ “cộp” xuống đất: “Anh Ngô! Tôi biết lỗi rồi. Xin anh tha mạng!”
Ngô Bình cười khẩy: “Cầu xin tôi cũng vô dụng. Anh đi tìm Sử Văn Thánh đi, có khi ông ta cứu được anh”.
Bây giờ người đàn ông đã quá hoảng sợ, cuống cuồng đi tìm Sử Văn Thánh.
Ngô Bình chậm rãi theo sau. Người đàn ông ấy xông vào phòng Sử Văn Thánh, hét lên: “Ông Thánh cứu tôi, cứu tôi với!”
Sử Văn Thánh đang vẽ tranh. Nhìn thấy hắn, ông ta hơi nhíu mày: “Đỗ Nhược Hải, cậu làm gì vậy hả?”
Đỗ Nhược Hải nói: “Ông Thánh, tôi đã trúng Ngưng Huyết Chỉ, xin ông cứu tôi!”
Sử Văn Thánh lạnh lùng hừ giọng: “Đồ vô dụng! Ai bảo cậu trúng Ngưng Huyết Chỉ?”
Đỗ Nhược Hải sững ra: “Là Ngô Bình nói. Lẽ nào anh ta lừa tôi?”
Sử Văn Thánh đáp: “Tất nhiên là lừa cậu. Ngồi đây chờ đi, tôi đảm bảo cậu không sao”.
Đỗ Nhược Hải thở phào, căm tức nói: “Đồ chết tiệt, dám lừa tôi!”
Ngô Bình bước vào, khẽ thở dài: “Lợi hại!”
Đỗ Nhược Hải nghiêm giọng quát: “To gan lắm, dám gạt tôi!”
Ngô Bình phớt lờ Đỗ Nhược Hải như thể hắn là kẻ chết rồi. Nhìn về phía Sử Văn Thánh, anh nói: “Sử Văn Thánh, Nhân Tiên khó cầu, mất một vị đại tướng, ông không đau lòng sao?”
Sử Văn Thánh hờ hững nói: “Hôm nay cậu ta không chết dưới tay anh thì sau này cũng sẽ chết dưới tay kẻ khác. Chết sớm hay muộn đều là chết, có gì đáng để tôi đau lòng?”
Nghe được những lời này, Đỗ Nhược Hải kinh ngạc: “Ông Thánh, ông đang nói gì vậy? Sớm muộn gì tôi cũng chết ư?”
Sử Văn Thánh bảo: “Đỗ Nhược Hải, giết anh ta đi!”, nói xong, ông