Ngô Bình đang bận nên không có thời gian đến nhà người lạ chơi, anh đang định thì chối thì chợt sững người. Vì anh nhìn thấy ông lão đang đeo một cái vòng đồng kỳ lạ trên cổ tay, mặt ngoài của nó có khắc thần chú thần bí.
Thấy Ngô Bình nhìn chằm chằm vào vòng tay của mình, ông lão tháo ngay ra rồi nói: “Đây là đồ gia truyền của nhà tôi, tiên sinh có biết lai lịch của nó không?”
Ngô Bình cầm lấy rồi quan sát: “Đây là pháp khí quỷ, chuyên chứa ác linh”.
Advertisement
Ông lão biến sắc mặt rồi nói: “Pháp khí quỷ ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, tốt nhất đừng đeo trên người, khéo có thứ đáng sợ bên trong đấy”.
Ông lão hoảng hồn rồi nói: “Tiên sinh, nhà tôi có khá nhiều đồ cổ, không biết tiên sinh có thể về xem qua được không?”
Advertisement
Ngô Bình cười nói: “Sao? Nhà ông vẫn còn đồ cổ à?”
Ông lão: “Khi xưa thiên hạ đại loạn, tổ tiên nhà tôi là hộ giàu ở Thục nên đã mua được nhiều món đồ quý. Đến đời tôi thì không còn nhiều nữa, nhưng những thứ như pháp khí quỷ này thì nhiều lắm”.
Ngô Bình: “Được, dẫn tôi về xem nào”.
Ngô Bình đi theo gia đình đó băng qua núi rồi tới bãi đậu xe, ông lão và Ngô Bình lên một xe, những người còn lại lên xe khác.
Xe của ông lão đi trước.
Cậu thanh niên ngồi trên xe phía sau vẫn đang ôm tai, cô gái liếc hắn rồi nói: “Đáng đời chưa?”
Người thanh niên quát: “Im đi”.
Người đàn ông trung niên lái xe rồi lạnh lùng nói: “Đừng cãi nhau nữa, chưa đủ mất mặt hay sao?”
Người thanh niên: “Bố, anh ta là tu sĩ Nhân Tiên thật à?”
Người đàn ông: “Ban nãy, ông con cố ý phóng cương khí Tiên Thiên ra, nhưng cậu ta thấy xong chỉ có vẻ coi thường, vì thế bố mới đoán cậu ta ở cảnh giới Nhân Tiên rồi”.
“Thế thì cũng chưa chắc chắn tuyệt đối”, người thanh niên không phục: “Nó ít tuổi hơn con, nếu ở cảnh giới Nhân Tiên thì là thiên tài chắc?”
Người đàn ông không nói gì, còn cô gái lên tiếng: “Anh, anh không cảm thấy gì à?”
Người thanh niên ngẩn ra hỏi: “Cảm thấy gì?”
Cô gái: “Khí chất vương giả ý”.
Người đàn ông gật đầu: “Châu Nhi nói đúng đấy, nếu con có đủ kinh nghiệm sống thì sẽ cảm nhận được sự phi phàm của cậu ấy. Tốt nhất, con hãy yên phận, đừng chọc vào người ta”.
Người thanh niên hừ một tiếng rồi im lặng.
Ngô Bình và ông lão đang ngồi trong chiếc xe sang trọng ở đằng trước.
Ông lão: “Xin hỏi quý danh của tiên sinh?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô”.
Ông lão ngẩn ra rồi chợt nghĩ tới điều gì đó: “Tôi nghe nói Đường Môn mới thu nhận